Gặp Lại Người Cũ
Chương 6
14
Về đến nhà thì bé Nho đã buồn ngủ gật gù rồi.
Dù vậy bé vẫn bám lấy Lộ Kính, đòi hắn ru ngủ mới chịu.
Nhìn cảnh Lộ Kính nằm trên cái giường trải ga màu hồng của tôi, tôi cắn răng nghiến lợi.
Đồ đàn ông dơ bẩn, tối nay phải khử trùng cả cái nhà này mới được.
Nhưng nhìn hắn nhẹ nhàng vỗ lưng bé Nho, miệng còn khe khẽ hát vài câu chẳng thành giai điệu gì, tự dưng lại thấy có chút gì đó… yên bình.
Chẳng mấy chốc bé Nho đã ngủ say.
Lộ Kính mặc áo sơ mi, bước ra ngoài với gương mặt đầy tự mãn: “Tô Anh, con cũng sinh rồi, chi bằng mình đi đăng ký kết hôn đi.”
Tôi suýt sặc nước.
Không tin nổi câu này lại thốt ra từ miệng Lộ Kính.
Hắn nhíu mày, rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà đưa tôi: “Dù vui đến mấy cũng đâu cần phun nước ra chứ?”
“Từ lúc nào anh thấy tôi vui vậy hả?”
Tôi lườm hắn một cái: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, bé Nho không phải con anh, là con bạn thân tôi. Tôi chỉ giúp trông mấy hôm thôi.”
Hắn lập tức bịt miệng tôi lại, còn liếc về phía phòng ngủ, “Dù em không muốn tôi nhận con, cũng đừng nói mấy lời đó, bé Nho mà nghe được thì sẽ buồn lắm đấy.”
Thấy trong phòng không có động tĩnh gì, hắn mới thả tay ra, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế sô-pha.
“Mắt mũi bé Nho giống tôi, miệng thì giống em, tôi có thể chắc chắn nó là con mình.”
“Anh sai rồi.”
Thật không hiểu nổi hắn có vấn đề gì, tại sao lại cứ khăng khăng nghĩ tôi sinh con cho hắn?
Nhưng hắn làm như không nghe thấy, liếc nhìn tôi, rồi nói: “Tôi biết bây giờ em sợ tôi tranh giành con với em. Nhưng tôi nghĩ, với mối quan hệ giữa hai đứa mình, hoàn toàn có thể bỏ qua giai đoạn nhận con gian nan, đi thẳng đến kết hôn, sau đó yêu nhau sau cũng được. Như vậy không mất thời gian.”
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Lộ Kính nói đầy nghiêm túc, nghe cứ như đang đọc sách giáo khoa vậy.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Nghe không hiểu hả?” Hắn nhíu mày: “Đã bảo em rồi, phải đọc thêm sách ngoài chuyên ngành để mở mang đầu óc, đừng chỉ cắm đầu vào mấy quyển chuyên môn nữa—”
“Khoan khoan khoan,” tôi cắt lời hắn, “Nói trọng tâm đi.”
“Trong mấy truyện sách, tình tiết thường là thế này: em nói con là của người khác, tôi tin. Sau đó có chuyện xảy ra, con cần truyền máu, tôi là người phù hợp. Em nói người thân ruột thịt mới truyền được, tôi mới phát hiện ra con là của mình. Rồi hai ta trải qua muôn vàn đau khổ, cuối cùng về lại với nhau, kết thúc viên mãn.”
“Lộ Kính, cho tôi hỏi thật một câu.”
Hắn gật đầu nghiêm túc.
“Yên tâm, tôi yêu em. Lấy tôi, em sẽ hạnh phúc.”
“Anh điều hành công ty lớn như vậy bằng cách nào thế?”
Cả tôi và hắn cùng nói ra câu của mình cùng lúc.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Tôi sững lại.
Hắn cũng sững lại.
14
“Tôi… cậu… tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Giang Thải ôm cái gối của tôi, cười lăn lộn trên giường.
“Lộ Kính này đọc bao nhiêu truyện ngôn tình rồi vậy? Còn nói lúc truyền máu thì người thân ruột thịt mới truyền được, rồi còn kiểu cưới trước yêu sau nữa, hắn thật sự tưởng mình là nam chính truyện ngôn tình chắc?”
Tôi ngồi bên cạnh gật đầu đầy xấu hổ.
Nói thật thì, lúc Lộ Kính nói mấy câu đó, tôi cũng thấy thay hắn ngại giùm luôn.
Ai mà ngờ được, một ông tổng tài tài sản cả chục nghìn tỷ lại đi đọc ngôn tình, còn nghĩ bản thân là nam chính.
Nhưng lúc rời đi, hắn vẫn khăng khăng nhận bé Nho là con của mình.
Tôi bị cái câu “Anh yêu em” của hắn làm cho đơ luôn, đầu óc mù mịt, không nghĩ ra nổi cách nào để chứng minh.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Đành phải gọi điện cầu cứu Giang Thải ngay trong đêm, nhờ sáng hôm sau đến giải vây.
Ai ngờ vừa nghe có chuyện hay ho là cô ấy chạy thẳng tới nhà tôi trong đêm.
“Mà nói thật đi, cái anh Lộ Kính đó, xưa giờ chỉ nghe tên chứ chưa thấy mặt, đẹp trai không?”
Tôi lườm cô ấy.
“Cũng đúng, cái kiểu mê trai như cậu, đã chọn ai thì đảm bảo là siêu cấp đẹp trai.”
Chuẩn luôn, đẹp trai bá đạo.
Không những đẹp trai, mà trên giường còn…
Tạch!
Tạch!
Tạch!
Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy!
“Nhưng may là cậu không thật sự sinh con đấy, không thì đúng kiểu mấy truyện ngôn tình cổ xưa ‘mang thai bỏ trốn’ luôn rồi.”
“Này cậu.”
“Á á á á không chịu nổi nữa rồi, tôi đúng là con cún yêu màu hồng, tôi mê quá, kể hết chuyện tình yêu của hai người cho tôi nghe đi, được không?”
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Còn chưa nói hết câu, Giang Thải đã bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường tôi.
Bó tay, tôi đành kể cho cô ấy nghe chuyện giữa tôi và Lộ Kính.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt.
Năm đó Lộ Kính đùng đùng đến hỏi tôi có muốn quen hắn không.
Khi đó tôi đang chịu áp lực vì chuyện thí nghiệm, căng đến mức muốn phát điên, nghĩ chắc yêu đương với ai đó rồi làm vài chuyện người lớn biết đâu lại giúp xả stress, thế là đồng ý.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰