Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mẹ Tôi Sinh Ra Tôi, Chỉ Để Hút Máu Tôi Mà Sống..

Chương 1



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Từ nhỏ, tôi đã không được coi là con gái trong nhà.

Tôi là công cụ, là người hầu, là cái bóng thừa thãi sống dựa hơi.

Khi tôi thi đỗ thủ khoa toàn thành phố, cầm được giấy báo trúng tuyển Bắc Đại – ai cũng nghĩ tôi sẽ được tự do…

Nhưng không.

Mẹ tôi ép tôi về nhà gả chồng, chỉ để đổi lấy tiền sính lễ – mua nhà cho anh cả.

Mà buồn cười thay, anh cả giờ điên rồi.

Anh hai thì bỏ nhà, không thèm nhận họ hàng.

Trước mắt tôi, chỉ còn người cha què chân – và người mẹ đã hóa điên.

Một cái gia đình rách nát, mà họ vẫn muốn tôi gánh vác?

Xin lỗi. tôi – đứa con gái từ nhỏ bị khinh rẻ, đánh đập, và cấm cản đủ đường – giờ chẳng còn lý do gì để ở lại.

Tôi đã từng ngoan, từng nhẫn nhịn…Giờ thì không nữa.

1

Tôi ra đời, vốn không nằm trong mong đợi của bất kỳ ai.

Lúc mẹ mang thai tôi, bà đã có hai anh trai và một chị gái.

Ban đầu, mẹ định phá thai, nhưng khi phát hiện mình mang thai, thai đã được sáu tháng.



Bác sĩ bảo sức khỏe mẹ yếu, lúc này mà phá thì rất dễ xảy ra chuyện.

Nghe nói, là bà nội đứng ở cửa lên tiếng quyết định:

“Con gái thì con gái, trong nhà có hai đứa con gái, sau này vừa hay mỗi đứa đổi được một cô con dâu về cho hai đứa cháu trai.”

Thế là tôi ra đời trong một hoàn cảnh chẳng ai mong chờ, gánh trên vai trọng trách nâng đỡ con cháu nhà họ Lý.

Mẹ không thích tôi.

Vì trước tôi, bà đã có ba đứa con rồi.

Với một đứa con gái út, đứng thứ tư như tôi, bà thật sự chẳng còn bao nhiêu tình mẫu tử để chia sẻ nữa.

Nghe nói, ngày thứ hai sau khi sinh tôi, mẹ đã xuống ruộng làm việc rồi.

Vì anh cả sắp khai giảng, cần tiền đóng học, mẹ vội vàng chở lúa đi bán lấy tiền.

Cũng bởi vậy, ngay từ ngày thứ hai chào đời, tôi chưa từng được uống thêm giọt sữa mẹ nào nữa.

Tất nhiên, nhà cũng chẳng có tiền mua sữa bột cho tôi.

Nhưng, luôn có cách xoay xở.

Ví như ở quê, khi nấu cơm bằng nồi to, sẽ chắt lấy nước cơm ra trước, rồi mới hấp phần cơm lên.

Cả nhà – cha mẹ, anh chị – ăn cơm, còn phần nước cơm, là dành riêng cho tôi.

Có lẽ vì biết rõ không nên gây phiền toái cho cha mẹ, chị cả bảo rằng từ bé tôi rất dễ nuôi.



Tôi chẳng bao giờ quấy khóc, luôn ngoan ngoãn nằm yên trên giường, chờ người lớn đút cho ăn.

Hồi nhỏ, tôi chưa từng mắc bệnh lần nào.

Chỉ có điều thân thể gầy gò, thấp bé, tóc thì rối như tổ chim, khô khốc và ngả vàng.

Đến lúc ba bốn tuổi, tôi đã có thể đỡ đần việc nhà.

Ví dụ như chạy chân đưa nông cụ ngoài đồng cho cha mẹ, cùng chị cả ra bờ đê giặt quần áo cho cả nhà, ngồi bên bếp nhóm lửa khi chị nấu cơm.

Tôi thích nhóm lửa nhất.

Bởi vì chị cả biết tôi vụng về, hay để lửa tắt giữa chừng.

Nên chị vừa mắng tôi ngốc, vừa chen vào giúp tôi thêm củi.

Tôi sẽ rút lui, co vào một góc, lôi một đoạn len ra chơi trò bện dây chun.

Lúc này, chị cả lại thấy tôi thông minh.

Vì tôi mới ba bốn tuổi, nhưng đã biết bện dây nhanh gọn, đẹp mắt.

Tôi có thể bện ra đủ kiểu mẫu mà lũ trẻ trong làng chưa từng thấy, mà dây chẳng bao giờ bị rối hay thắt nút.

Nhưng… dù có trốn việc đến thế nào, lần sau chị nấu cơm, chị vẫn gọi tôi đến phụ.

Ký ức tuổi thơ ít ỏi và vui vẻ nhất của tôi, chính là những lần ngồi nhóm lửa bên bếp lò.

2



Tôi từng nghĩ, mình sẽ đi theo con đường đời của chị cả.

Mỗi sáng, chị cả dậy sớm nấu cơm cho cả nhà, rồi chuẩn bị phần cơm trưa cho hai anh mang đến trường.

Đợi mọi người ăn sáng xong, chị lại dọn dẹp, rửa bát đũa.

Sau đó đi hết nơi này đến nơi khác cắt cỏ – đầy ắp một gùi cỏ tươi cho gà, vịt, heo ăn – rồi đem về nhà băm nhỏ.

Cỏ cho heo ăn thì phải nấu chín.

Chị nấu một nồi lớn, trộn thêm cám, đổ đầy một thùng, rồi gánh ra chuồng heo cho chúng ăn.

Cho đàn gia súc gia cầm ăn xong, chị còn phải quét dọn nhà cửa, sân vườn, rồi xách thùng ra bờ mương giặt quần áo cho cả nhà...

Lịch sinh hoạt của chị, ngày nào cũng kín mít như vậy.

Mẹ bảo, đợi chị cả lấy chồng rồi, mấy việc đó sẽ đến lượt tôi gánh.

Lúc ấy chị mới mười hai tuổi, mẹ đã nói thêm bốn, năm năm nữa là gả đi được rồi.

Thế nên tôi cứ lẽo đẽo theo chị, học làm việc nhà.

Chỉ là, tôi luôn thắc mắc – tại sao mấy việc này không ai bắt anh tôi học?

Anh cả với anh hai, sáng sớm nào cũng đeo túi vải mẹ may, tung tăng đi học.

Chiều về, vứt phắt túi xuống là chạy khắp núi chơi đùa, chẳng ai nói gì.

Bước ngoặt cuộc đời tôi xảy ra vào một buổi trưa hè râm ran tiếng ve.



Mợ dâu đến nhà chơi.

Mợ cố gắng thuyết phục cha mẹ tôi cho tôi đi học.

Mợ dâu khác hoàn toàn so với mọi người trong làng – mợ là cô giáo.

Là nữ giáo viên duy nhất trong vùng lúc bấy giờ, rất được kính trọng.

“Em dâu à, không phải chị không muốn đâu.”

“Nhưng trong nhà đã có hai đứa con đi học rồi, áp lực tài chính lớn lắm, làm sao còn lo nổi tiền học cho con bé Yến nữa chứ?”

Mẹ tôi vừa nói, vừa vò tay, trông rất khó xử.

Thời đó, học tiểu học là phải đóng tiền.

Mà mấy nhà trong làng hiếm ai cho con gái đi học.

Nếu nhà nào cho con gái tới trường, ngoài mặt thì không ai nói gì, nhưng sau lưng cả làng sẽ bàn tán, bảo nhà đó ngu, nuôi con dâu tương lai cho người ta sung sướng quá.

Nhưng mợ dâu tôi là ngoại lệ.

Mợ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lánh nạn đến vùng này.

Nghe nói trước kia nhà mợ rất giàu.

Nên vào cái thời người người còn không biết đọc chữ, mợ đã biết văn với toán, đọc thơ cổ vanh vách, còn viết chữ lông rất đẹp.

Vì cơ duyên nào đó, mợ lọt vào mắt của một vị lãnh đạo huyện xuống kiểm tra công tác, liền được bổ nhiệm làm giáo viên ở làng.



Nghe kể lúc mợ mới gả cho cậu, bà ngoại tôi rất ghét mợ.

Bảo mợ yếu ớt, làm việc chậm, tay chân không khỏe.

Sau này, khi mợ trở thành nữ giáo viên duy nhất trong làng, người có học thức nhất, còn được nhà nước trả lương đàng hoàng.

Bà ngoại được thơm lây, ra đường đi đâu cũng được khen.

Ai nấy đều bảo bà ngoại có phúc, bà cũng từ đó càng ngày càng quý mến con dâu hơn.

Sau này cậu tôi bệnh nặng rồi qua đời, mợ dâu một mình gồng gánh nuôi anh họ tôi – anh Toàn – khôn lớn.

Cũng vì vậy, cha mẹ tôi mới bắt đầu nhận ra rằng học nhiều không phải chuyện xấu.

Học nhiều thật sự có thể kiếm được nhiều tiền.

Cũng nhờ mợ dâu tác động, cha mẹ mới cắn răng cho hai đứa con trai đi học.

Nhưng thêm một đứa con gái nữa ư?

Thì nhất định là không đời nào!

3

“Vậy thế này đi, học phí của Yến Yến để em lo.”

Tôi bất chợt ngẩng đầu nhìn mợ dâu, bị món quà từ trên trời rơi xuống này làm cho choáng váng.

Có lẽ ngay từ đầu dì dâu cũng không kỳ vọng gì vào chuyện ba mẹ tôi sẽ chịu bỏ tiền cho tôi đi học.



Mợ thẳng tay đưa ra quyết định ấy, không chỉ tôi choáng, mà cả mẹ tôi cũng sững sờ.

“Không phải… em dâu à, con bé Yến thì có gì tốt chứ?”

“Hay là như vầy đi, chị giúp lo học phí cho thằng Hạo đi!”

Hạo chính là anh hai tôi, đến tuổi đi học đã được cho đến trường đúng hạn.

Mợ dâu vừa mở lời nói muốn giúp tôi, không ngờ mẹ tôi lại lập tức muốn chớp lấy cơ hội, chuyển suất đó cho con trai.

Tôi bàng hoàng nhìn mẹ.

Tại sao chứ?

Tại sao bà không những không cho tôi cơ hội, mà đến khi có người khác muốn cho tôi cơ hội, bà cũng muốn cướp đi?

Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận rõ rệt sự phẫn uất, bất công và tủi thân đến thế.

Tôi nhìn mợ dâu, thầm cầu nguyện trong lòng:

Đừng... xin đừng mà, mợ ơi. Làm ơn, hãy để cơ hội đó cho cháu.

Mợ bước ngang qua tôi, khẽ vỗ nhẹ lên vai.

Dường như muốn trấn an tôi đừng lo lắng.

“Chị à, em nói thật lòng nhé.”

“Lúc sinh Toàn, em tổn thương sức khỏe, đời này không thể sinh thêm con gái.”



“Cho nên em muốn giúp đỡ một bé gái đi học. Con gái thường tình cảm, sau này em già rồi còn có người bầu bạn, tâm sự.”

“Ban đầu em nghĩ, chị và anh Quỳnh là anh em ruột với em, thì giúp con bé Yến nhà chị cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Nhưng mà… haiz, cũng tại em suy nghĩ chưa chu toàn, nhà mình cũng nhiều chuyện thật, phải giữ lại hai đứa con gái để làm việc nhà nữa.”

(Hết Chương 1)


Bình luận

Loading...