Mãi Không Kịp
Chương 1

🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Năm năm trước, tôi mang thai con của Phó Diên Lễ.
Dựa vào đứa trẻ này, tôi gả vào nhà họ Phó, trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.
Suốt năm năm qua, Phó Diên Lễ đối với mẹ con tôi thờ ơ lạnh nhạt, chưa từng quan tâm lấy một lần.
Ba ngày trước, con tôi vì anh ta không may gặp tai nạn xe, mất mạng.
Còn anh ta thì cùng bạch nguyệt quang của mình đến tận Tây Lệ, tay trong tay hoàn thành tâm nguyện thời niên thiếu.
Đến ngày thứ ba sau khi Tiểu Trì mất, Phó Diên Lễ vẫn chưa hề xuất hiện.
1
Người đến linh đường một lượt, lại rời đi một lượt, ai nấy trên mặt đều là vẻ đau thương tiếc nuối.
Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả.
Tôi đứng trong bếp, rót một ly nước, vừa định uống thì sau lưng vang lên tiếng phụ nữ bàn tán cười khúc khích:
“Đứa nhỏ chết mấy ngày rồi, mà ba nó còn chưa thấy mặt hả?”
“Chị không biết hả?”
“Biết cái gì…”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, gần như chỉ còn tiếng gió thì thầm:
“Nhị thiếu nhà họ Phó qua dãy tuyết Tây Lệ với Bình Sương rồi, chỗ đó vào là mất sóng luôn, nhà họ Phó gọi muốn điên cũng không liên lạc được, một cuộc cũng không bắt.”
“Chắc là cố tình không nghe đấy.” Người phụ nữ nói xong còn nhếch môi cười khẽ, “Ai chẳng biết cô ta dựa vào bầu trước rồi mới gả được vào cửa. Nếu không có cô ta, Phó nhị thiếu sớm đã cùng Bình Sương trở thành một đôi đẹp rồi.”
Giữa những tiếng xì xào châm chọc, tôi vì quá đau buồn mà ngất ngay trên linh đường.
Lúc được đút thuốc tỉnh lại, tai tôi vẫn là một mảnh ồn ào hỗn loạn.
Đầu đau như muốn nứt ra, tôi lật người, úp mặt xuống gối, cố gắng trốn tránh hiện thực.
Một mùi tanh mặn xộc vào mũi, đó là nước mắt tôi những ngày qua thấm ướt cả gối.
Nước mắt đã ướt đẫm cả gối rồi, vậy mà Phó Diên Lễ vẫn chưa quay về.
Tiếng ồn chợt tắt khi có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Từ trong đám người có ai đó khẽ nói:
“Diên Lễ, cuối cùng cậu cũng về rồi…”
Diên Lễ? Phó Diên Lễ?
Không thể nào.
Anh ta ở tận Tây Lệ với Lương Bình Sương kia mà.
Sao có thể về được?
Cho dù anh ta có muốn, Lương Bình Sương có cho phép không?
Cô ta cố ý chọn đúng ngày sinh nhật của Tiểu Trì để bay ra nước ngoài cùng Phó Diên Lễ.
Đêm đó, Tiểu Trì cúi gằm đầu, ánh nến sắp tắt soi lên khuôn mặt tròn trịa của con, phản chiếu rõ nỗi thất vọng trong mắt.
Thằng bé vốn mê đồ ngọt như thế, vậy mà một miếng bánh cũng không động vào.
Giọng non nớt nhỏ nhẹ hỏi tôi từng câu một:
“Mẹ ơi, ba bao giờ về vậy?”
Thằng bé không khóc, không quậy, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.
Biết rằng ba không thương nó, càng không thương mẹ nó.
Trong suốt năm năm, điều ước duy nhất của Tiểu Trì là được ba cùng đón sinh nhật.
Thế nhưng đến lúc chết đi, ước nguyện ấy vẫn không thể thành hiện thực.
Ghế bên cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống.
Mùi hương ấy, là của người đã cùng tôi chung chăn gối suốt năm năm.
Chỉ cần anh ta lại gần, dù là mùi hương, hành động hay chỉ một ánh mắt, tôi đều nhận ra được.
Trước đây, tôi đã từng khát khao sự gần gũi ấy biết bao.
Thế nhưng giờ đây, khi đã hoàn toàn tuyệt vọng, tôi đến cả một ánh nhìn cũng không muốn dành cho anh ta.
Phó Diên Lễ ngồi xuống, giọng nói lãnh đạm như gió lạnh:
“Xin lỗi.”
Lại là xin lỗi.
Lúc anh ta sắp cùng Lương Bình Sương bay đi Tây Lệ, tôi chặn đường anh ta, níu tay áo anh ta cầu xin:
“Ngày mai hẵng đi được không? Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Tiểu Trì, thằng bé muốn có ba ở bên.”
Chúng tôi kết hôn nhiều năm, tôi biết rõ bản thân không có tư cách yêu cầu anh ta bất cứ điều gì.
Dù sao cuộc hôn nhân này cũng không phải điều anh ta mong muốn.
Thế nhưng với Tiểu Trì, tôi vẫn luôn không thể không cầu xin.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán - Phó Diên Lễ gạt tay tôi ra, mặt lạnh tanh:
“Xin lỗi, Bình Sương đang đợi tôi.”
Nhưng con anh cũng đang đợi anh.
Chỉ là lần này, Tiểu Trì thật sự giận rồi.
Giận đến mức sẽ không bao giờ chờ anh nữa.
Toàn thân tôi lạnh buốt, co người lại, vùi đầu sâu hơn vào gối.
Phó Diên Lễ ngồi bên cạnh, chắc chắn biết tôi đã tỉnh.
Anh ta là người nhạy cảm và đa nghi, suốt những năm qua, tôi làm gì đều không thoát khỏi ánh mắt của anh ta.
Một phần là vì sợ tôi giở trò gài bẫy, một phần là vì sợ tôi làm hại người trong lòng anh ta.
“Em tỉnh rồi à?”
Giọng Phó Diên Lễ không hề mang chút đau buồn, trái lại còn có phần vội vã.
“Người dưới lầu giải tán rồi, em dậy ăn chút gì đi.”
Anh ta sao có thể bình thản như thế…
Cứ như người vừa chết đi chẳng phải là con anh ta vậy.
Phải rồi! Từng ấy năm, anh ta chưa bao giờ xem Tiểu Trì là con ruột, cũng chưa từng xem tôi là vợ.
Nếu không nhờ mưu tính của mẹ tôi, tôi vốn không thể lên được giường của Phó Diên Lễ, càng không thể trở thành bà Phó.
Anh ta hận tôi, hận cả mẹ tôi.
Anh ta từng mỉa mai, gọi mối quan hệ này là: Nông dân và con rắn.
Nhắc đến Tiểu Trì, sóng mũi tôi lại cay xè.
Tôi úp mặt vào chiếc gối ẩm ướt, giọng khàn khàn nghẹn ngào:
“…Anh đã đi thăm Tiểu Trì chưa?”
“Ừm.”
“Vậy là tốt rồi.” Tôi cố nuốt nước mắt, “Anh ra ngoài đi.”
Giọng Phó Diên Lễ vẫn nhẹ tênh như gió thoảng, như thể đang thanh minh:
“Anh không nhận được cuộc gọi nào. Vào núi là mất sóng… là thật đấy.”
Thật sao?
Coi như là anh đang nhấn mạnh, hay đang cố gắng rửa tội cho mình.
Dù là gì đi nữa, tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa rồi.
“Ừ, ra ngoài đi.”
Phó Diên Lễ không rời đi, dường như không hài lòng với thái độ của tôi:
“…Đường Chi, con còn nhỏ như vậy, sao em có thể để thằng bé tự ra ngoài? Anh là ba thằng bé, anh nghĩ em phải cho anh một lời giải thích.”
Giải thích?
Tôi bật cười thành tiếng.
Cười khẽ, nhưng đầy chua chát.
Rồi cử động tay chân, ngồi dậy.
Chắc hẳn trông tôi lúc này thảm hại vô cùng.
Mặt đầy nước mắt, vết hằn đỏ in trên da, mắt hõm sâu, ánh nhìn trống rỗng, sắc mặt tái nhợt, nhìn từ xa chẳng khác gì một bộ xương khô.
Ngược lại, Phó Diên Lễ thì sao?
Áo quần chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Không đau thương, không nước mắt.
Anh ta như một viên cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm.
Còn tôi - người mẹ mất con - lại thành tội nhân bị tra hỏi.
“Em cười gì?” Phó Diên Lễ nhíu mày.
“Tôi cười anh.”
Tựa đầu vào đầu giường, giọng tôi mỏng như tờ giấy, dễ rách nhưng vẫn sắc lẹm.
“Anh có biết Tiểu Trì ra ngoài là để đi đâu không?”
Phó Diên Lễ nhìn tôi, như ra hiệu tôi nói tiếp.
“Thằng bé đi tìm anh.”
“Nó gọi cho anh rất nhiều lần, nhưng không lần nào được kết nối.”
“Nó nói, chắc ba bị lạc đường, không tìm được về nhà, nên nó muốn ra ngoài tìm ba.”
Phó Diên Lễ khựng lại một chút:
“Em không ngăn nó sao?”
“Tôi có thể dỗ nó một lần, hai lần… nhưng nó lo cho ba, nên nhân lúc tôi…”
Đột nhiên, tôi cảm thấy mình thật nực cười, lại đáng thương.
Tại sao tôi còn phải giải thích với anh ta?
Tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu, nói:
“Là lỗi của em.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, mà trong không gian lạnh lẽo này như nổi lên một cơn bão.
Ánh mắt Phó Diên Lễ lập tức chuyển sang sắc bén, mang theo sự dò xét lạnh lùng.
Tôi không né tránh, đối diện ánh mắt đó, từng chữ từng lời mà nói:
“Lỗi là ở em không biết tự lượng sức, lại đi thích anh.
Lỗi là em sai sót nên mới lấy anh, rồi sinh ra Tiểu Trì.
Lỗi là đã sinh nó ra, để nó phải chịu bao uất ức, lại không thể bảo vệ nó.”
Trước ánh mắt mang đầy áp lực của Phó Diên Lễ, tôi mỉm cười:
“Lỗi lớn nhất, là em đã từng mơ mộng hão huyền… nghĩ rằng chúng ta có thể quay lại như trước.”
Phó Diên Lễ ngẩn người, sắc mặt trở nên trống rỗng, nhất thời không nói được gì.
Và rồi…cái tát ấy giáng xuống, bất ngờ đến mức cả tôi lẫn Phó Diên Lễ đều không kịp phản ứng.
(Hết Chương 1)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰