Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hủ Tục Chết Người

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Tôi nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy như điên về nhà.

 

Cánh cửa đóng chặt, nhưng vẫn không che giấu được mùi máu tanh nồng nặc.

 

Bà tôi không biết bằng cách nào đã chạy ra từ nhà kho, cắt đứt sợi dây trói xác em gái tôi.

 

Lòng tôi nhẹ nhõm.

 

Bà hớn hở chạy quanh sân, cử chỉ điên cuồng, hai tay giơ cao, lớn tiếng hét: "Chết đi! Chết đi! Chết hết đi!"

 

"Sinh con trai cũng vô dụng! Làm phụ nữ là sai lầm!"

 

"Cái thế đạo chết tiệt! Không cho phụ nữ một con đường sống, khó khăn lắm mới từ con dâu thành bà nội, kết quả đứa con trai yêu quý lại muốn giết tôi! Chết hết đi! Hahaha! Kiếp sau tôi muốn làm đàn ông! Làm đàn ông!" Bà vừa nói vừa bóp cổ mình, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị.

 

Bà dùng sức rất mạnh, móng tay đã cắm sâu vào lớp thịt lỏng lẻo.

 

Em gái tôi xé toạc bụng bố, giọng nói rất hưng phấn: "Bố ơi, con đã gọi em trai đến rồi, con đặt em ấy vào bụng bố có được không."

 

Bố tôi liều mạng lắc đầu cầu xin, mắt trợn trừng đầy sợ hãi.

 

"Bụng này nhiều đồ quá, không chứa được em trai, con giúp bố dọn dẹp chút nhé."

 



"Hì hì~"

 

Chưa đầy một nén hương, nội tạng trong bụng ông đã mất đi phần lớn, ông cũng không còn chút động tĩnh nào nữa.

 

Em gái tôi dừng lại một lát, dùng bàn tay còn đang rỉ máu ấn vào mặt mình, ngẩng đầu nhìn tôi, với toàn thân đầy máu dang rộng hai tay làm động tác ôm.

 

Khi sắp chạm vào tôi, em ấy lại dừng lại, dùng khuôn mặt đáng sợ nở nụ cười với tôi.

 

9

 

Tôi đứng sững trong sân suốt một đêm.

 

Em gái tôi cũng biến mất vào tiếng gà gáy đầu tiên của buổi sáng.

 

Trong sân chỉ còn lại tôi và hai cái xác.

 

Tôi không thể chịu đựng được nữa, ngồi xổm xuống đất nôn thốc nôn tháo.

 

Dì Lý dẫn theo mấy thanh niên đạp cửa nhà tôi.

 

Nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trong sân, các thanh niên không khỏi lùi lại mấy bước, run rẩy hỏi dì Lý phải làm sao.

 



Dì Lý nói: "Hung sát oán khí đã bình, các cháu tìm hai chiếc quan tài mỏng cho người vào rồi mang đi chôn là được."

 

Dì nhẹ nhàng đến gần tôi, ngồi xổm trước mặt tôi.

 

Tôi vùi đầu thật chặt vào khuỷu tay, không cho ai nhìn thấy mặt tôi, nụ cười phấn khởi trên mặt mình.

 

Tôi cắn chặt má, không để mình bật cười thành tiếng.

 

Nhưng tôi thực sự quá vui.

 

Cuối cùng thì tất cả đều đã chết.

 

Tôi không cần phải chịu đựng ánh mắt ghê tởm của bố, những lời mắng nhiếc của bà nội và cả mẹ tôi nữa.

 

Niềm vui từ tận đáy lòng con người là không thể kìm nén được.

 

Tiếng nức nở của tôi khiến dì Lý tưởng là tiếng khóc đau khổ, dì lau nước mắt trên mặt tôi, vỗ lưng an ủi.

 

Tất cả đều là thật.

 

Tất cả đều là thật.

 



Những cuốn sách trong thư phòng của dì Lý đều là thật, hóa ra khi một người chết, chỉ cần đúng thời điểm, oán khí đủ lớn thì thực sự có thể thành sát.

 

Tôi sợ dì không đến, còn ra đầu làng gõ bát gọi dì.

 

Tôi biết dì ghét tất cả mọi người trong gia đình, trừ tôi ra.

 

Mặc dù quá trình không suôn sẻ như tôi tưởng tượng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất tốt đẹp.

 

10

 

Nhà tôi đầy mùi máu tanh và thịt vụn, nhất thời không thể ở được.

 

Dì Lý lại đưa tôi về nhà.

 

Dì tưởng tôi chạy ra khỏi Phật đường là vì muốn cứu bố và bà tôi, an ủi tôi: "Đã an táng bố và bà cháu rồi, cháu đừng quá đau buồn, người phải nhìn về phía trước, cuộc sống vẫn phải tiếp tục."

 

Dì Lý lấy ra một bó đũa đỏ, nói muốn mời "Đũa Tiên" bói cho tôi một quẻ.

 

Sau khi rửa tay và đốt hương, dì bó đũa lại thành một bó, cắm thẳng vào bát nước, sau đó một tay múc nước trong bát đổ lên đũa, tay còn lại cầm đũa từ từ buông ra.

 

Dì tập trung chờ đợi bên cạnh.

 



Đũa đứng rất lâu mà không đổ.

 

Ngay khi dì định thở phào nhẹ nhõm, tất cả các đôi đũa đều gãy đôi, như thể bị ai đó bẻ gãy.

 

Sắc mặt dì Lý thay đổi, quỳ xuống đất xin lỗi không ngừng.

 

"Dì Lý?" Tôi gọi dì.

 

Dì Lý đứng dậy, lắc đầu với tôi: "Đũa Tiên không muốn trả lời câu hỏi này vì hung cát lẫn lộn. Nhưng An An, mệnh cách của cháu là trăm năm khó gặp, chỉ cần không làm điều ác, sau này chắc chắn sẽ là mệnh đại phú đại quý."

 

"Và tuyệt đối đừng tháo miếng ngọc ra, nó sẽ bảo vệ cháu." Dì sờ vào cổ tay đeo miếng ngọc của tôi.

 

"Giao Giang An An ra đây!"

 

"Gia đình nó đã hứa gả nó cho con trai tôi rồi. Người chết rồi thì muốn không trả nợ sao?"

 

"Nhà nó đã nhận của tôi sáu vạn tám tiền sính lễ đấy!"

 

Một đám người ồn ào xông vào nhà dì Lý.

 

Mấy người đàn ông cao lớn nhìn thấy tôi liền xông tới, vặn cánh tay tôi lôi ra ngoài.

 



Họ sợ tôi chạy mất, dùng hết mười phần sức lực, tôi cảm thấy cánh tay mình như sắp bị bẻ gãy.

 

Tôi đau đớng kêu lên mấy tiếng.

 

"Thế này đã không chịu nổi rồi sao? Yếu đuối!" Bà Lưu ghét bỏ nhìn tôi một cái.

 

Dì Lý muốn ngăn cản họ, bà Lưu lại quay đầu lại nở nụ cười nịnh nọt với dì Lý: "Dì Lý, tôi biết dì tốt bụng. Nhưng nhà nó đã nhận sính lễ rồi, theo lý mà nói cũng coi như một nửa con dâu nhà tôi, bây giờ nhà nó xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao tôi có thể nhẫn tâm để con dâu đáng thương lang thang bên ngoài cho được."

 

"Kết hôn với con trai tôi sớm hơn, nó cũng có nơi nương tựa."

 

Con trai bà ta rất nổi tiếng trong làng chúng tôi, gần bốn mươi tuổi rồi cả ngày ăn chơi lêu lổng, uống say thua bạc thì đánh vợ, dùng vợ để trả nợ cờ bạc.

 

Người vợ trước của hắn ta chính là bị hắn ta đánh đến chết.

 

Không có gia đình bình thường nào muốn gả con gái cho con trai hắn ta.

 

Tôi không thể bị họ đưa đi.

 

Tôi như phát điên vùng vẫy, cào cấu, cắn xé những người đang giữ tôi, há miệng cắn vào phần thịt lộ ra ngoài của họ.

 

"Con ranh thối!" Người đàn ông kéo tôi đau đớn tát tôi một cái, đẩy tôi ngã xuống đất.

 



Tôi vội vàng bò bằng cả tay và chân đến bên dì Lý, ôm lấy chân dì: "Dì Lý con không muốn đi với họ! Cứu con với!"

 

Dì Lý kéo tôi ra phía sau, đối mặt với đám người đó: "Đứa bé này vừa mất cha mẹ, cô lại cưỡng ép nó đi, ép nó kết hôn với con trai cô, e rằng không hợp quy tắc đâu."

 

"Nhà chúng tôi không có nhiều quy tắc nghèo nàn như vậy." Bà Lưu trợn mắt.

 

"Vậy thì cô đưa đứa bé này đi đi." Dì Lý nhường đường.

 

Bà Lưu liếc mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh, ý bảo họ đến bắt tôi.

 

Tôi tuyệt vọng nhìn dì Lý, không thể tin được dì lại đối xử với tôi như thế.

 

"Nhưng không quá ba ngày, cả nhà các người sẽ chết hết. Những người tham gia vào chuyện này sẽ gặp tai họa triền miên." Dì Lý bổ sung một câu.

 

Khả năng của dì Lý là điều mà mọi người đều thấy rõ, nhất thời không ai dám đến bắt tôi.

 

"Ôi, dì định ép buộc nhà tôi đó sao?" Bà Lưu la lên: "Mau đi bắt nó, tôi sẽ trả thêm tiền cho các người."

 

Vẫn không ai dám động, dù sao có tiền kiếm được cũng phải có mạng để tiêu.

 

Cuối cùng, trưởng thôn được dì Lý chữa khỏi vội vàng đến, khuyên bà Lưu và đám người rời đi, nhưng tôi cần phải trả lại sáu vạn tám tiền sính lễ cho họ.

 



Dì Lý trước mặt mọi người, nhận tôi làm con nuôi, bảo họ đừng có ý đồ gì với tôi nữa, nếu không dì sẽ không khách khí.

(Hết Chương 5)


Bình luận

Loading...