Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hồi Quang

Chương 1



Tôi sinh con trai bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm.

 

Sau khi con trai chào đời, tôi ngày càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

 

Thằng bé... quá giống bạn trai cũ của tôi.

 

Nhưng mà... bạn trai cũ của tôi đã qua đời từ lâu rồi kia mà.

 

---

 

1

 

Tôi và chồng – Vương Hạo kết hôn đã vài năm, nhưng bụng tôi vẫn không có song tính gì.

 

Dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, chúng tôi đến bệnh viện làm toàn bộ xét nghiệm vô sinh hiếm muộn.

 

Cuối cùng, bác sĩ đề nghị sử dụng kỹ thuật hỗ trợ sinh sản – tức là thụ tinh trong ống nghiệm.

 

Chúng tôi không còn cách nào khác, tuổi cũng đã ngoài 30, lại thêm cha mẹ hai bên đều mong mỏi từng ngày, nên đành chấp nhận đề nghị này.

 

 

Kích trứng, lấy trứng, lấy tinh trùng, nuôi phôi, chuyển phôi – sau hàng loạt quá trình, cuối cùng tôi đã có hai vạch sau 14 ngày chuyển phôi.

 

“Vợ ơi, chúng ta sắp có con rồi!” – chồng tôi ôm chặt lấy tôi, nước mắt rưng rưng.

 

“Ừ, chúng ta may mắn thật, làm một lần đã thành công rồi. Cảm ơn trời đất, mọi sự chờ đợi đều xứng đáng.”

 

Sau bao năm không thể có con, khoảnh khắc ấy khiến chúng tôi ngập tràn hạnh phúc.

 

Mười tháng mang thai, một ngày sinh nở.

 

Tôi sinh một bé trai.

 

Cả nhà ai cũng bận rộn, bố mẹ chồng còn bỏ tiền đưa tôi vào trung tâm chăm sóc sau sinh đắt đỏ – bởi đứa bé này quá khó khăn mới có được, ai cũng đặc biệt trân trọng.

 

Sau khi ở trung tâm hết tháng đầu, tôi bế con về nhà.

 

Con trai tôi – Kỳ Kỳ – chỉ sau một tháng đã lớn lên trông thấy, từ 3,15kg đã tăng lên 5,25kg, ngũ quan dần rõ nét.

 

Nhìn gương mặt đáng yêu của con, tôi luôn cảm thấy... quen quen.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

 

Tôi và chồng đều không có mắt to, chồng tôi còn là người mắt nhỏ, vậy mà Kỳ Kỳ sinh ra đã có đôi mắt to như búp bê, hai mí rõ ràng.

 

Nhất là khi thằng bé cười lên, hai lúm đồng tiền sâu hoắm – giống y hệt một người.

 

Tôi nhanh chóng tự nhủ mình nghĩ nhiều quá rồi – chuyện đó là không thể. Thụ tinh trong ống nghiệm được làm ở bệnh viện, chắc chắn 100% là con của tôi và chồng.

 

Có lẽ thằng bé chỉ là đẹp trai thôi, bố mẹ bình thường vẫn có thể sinh con xinh đẹp mà, mà bố mẹ đẹp cũng chưa chắc con đã đẹp.

 

Thậm chí, tôi còn thầm cảm thấy may mắn vì con đã hoàn toàn tránh được khuyết điểm của cả hai vợ chồng.

 

---

 

2

 

Thời gian trôi qua, khi con dần lớn lên, sự nghiệp của Vương Hạo cũng ngày càng phát triển, anh ấy càng lúc càng bận.

 

 

Bình thường anh ấy chỉ lo công việc, con ốm phải đi viện đều do tôi chăm, anh ấy chưa từng giúp đỡ.

 

Tôi nghĩ chắc anh ấy áp lực công việc lớn, nên cũng không để ý nhiều.

 

Dù sao thì điều kiện vật chất trong nhà vẫn khá đầy đủ.

 

Cha mẹ hai bên sức khỏe cũng không tốt lắm, tôi không muốn làm phiền họ nhiều, cảm thấy họ nên có cuộc sống riêng. Thỉnh thoảng đến thăm cháu là được.

 

Thấy hoàn cảnh gia đình ổn định, tôi quyết định nghỉ việc ở nhà toàn thời gian chăm con.

 

Chớp mắt, Kỳ Kỳ đã bốn tuổi, sắp đi mẫu giáo. Tôi tìm cho con một trường mẫu giáo tư gần nhà, điều kiện cũng khá tốt.

 

Trước khi nhập học, theo yêu cầu của trường, tôi đưa con đi khám sức khỏe toàn diện.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

 

Nhận kết quả khám, tôi xem qua một lượt – thể trạng của Kỳ Kỳ phát triển rất tốt, khỏe mạnh.

 

Nhưng đến mục “nhóm máu”, tôi sững người.

 

Con tôi thuộc nhóm máu AB.

 

Chồng tôi nhóm O, còn tôi là nhóm B.

 

Tôi không học y, cũng không làm trong ngành y, nhưng kiến thức phổ thông cho tôi biết: Bố nhóm O và mẹ nhóm B không thể sinh ra con nhóm AB.

 

Lẽ nào bệnh viện làm sai?

 

Tôi nghĩ mãi không ra. Chẳng lẽ Kỳ Kỳ không phải con chúng tôi?

 

Nhưng dù không phải, nếu là do bệnh viện trao nhầm, thì bao nhiêu năm nuôi nấng, tôi đã có tình cảm sâu đậm – tôi thà nhắm mắt chấp nhận còn hơn.

 

“Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì đó? Mau chơi với con đi!” – Kỳ Kỳ chớp mắt gọi tôi.

 

“Con yêu, con xem truyện tranh một lát nhé, mẹ đi nấu cơm trưa. Sắp đi học rồi, con phải học cách dùng đũa và thìa nữa nha!”

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

 

Tôi làm cơm xong, bới một phần ra cho con, cầm đũa và thìa dạy con tự ăn.

 

Thằng bé dùng tay trái cầm đũa gắp thức ăn rất nhanh, tôi chuyển sang tay phải, thì nó không thể gắp nổi. 

 

Tay trái lại dùng cực kỳ thành thạo.

 

 

---

 

3

 

Thì ra Kỳ Kỳ thuận tay trái.

 

Trước giờ tôi sợ con ăn không tốt nên hay đút cho con, sinh hoạt hằng ngày cũng không để ý con thuận tay nào.

 

“Ha ha, thì ra con trai chúng ta thuận tay trái hả, sau này viết chữ chắc cũng dùng tay trái luôn quá.”

 

Nói xong câu đó, tim tôi chợt rúng động.

 

Người đó – cũng viết chữ bằng tay trái, ăn cũng dùng tay trái.

 

Chỉ là trùng hợp sao?

 

Không thể nào... tôi không thể tự lừa mình nữa rồi.

 

Kỳ Kỳ chính là... của bạn trai cũ của tôi – Chu Dật Thần.

 

Chiều đó, sau khi Kỳ Kỳ ngủ, tôi ngồi bên cạnh, nhìn con say giấc, bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện.

 

Chu Dật Thần qua đời đã 10 năm.

 

Tôi và anh ấy từng là người yêu, đã tính đến chuyện kết hôn.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

 

Nhưng anh ấy đột nhiên gặp tai nạn giao thông qua đời. Biên bản vụ tai nạn ghi rõ do chạy quá tốc độ, đâm vào xe ngược chiều. Đối phương bị thương nặng, còn anh ấy ch.ết tại chỗ.

 

Khi đó tôi suy sụp hơn một năm, là Vương Hạo luôn bên cạnh an ủi tôi.

 

Bố mẹ tôi cũng khuyên nhủ: người đã mất thì không thể sống lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

 

Cuối cùng, tôi và Chu Dật Thần vẫn không có duyên trọn đời bên nhau.

 

Sau đó Vương Hạo cầu hôn, tôi cũng thuận theo mà lấy anh ấy.

 

Kỳ Kỳ năm nay bốn tuổi tính cả tuổi thai, tức là được bốn năm mấy.

 

Mà bốn năm trước, Chu Dật Thần đã mất gần sáu năm rồi.

 

Vậy sao Kỳ Kỳ lại là con anh ấy được?

 

Tôi không rõ nhóm máu của Chu Dật Thần, nhưng nhóm máu của tôi và Vương Hạo chắc chắn không thể sinh ra nhóm AB.

 

 

Còn ngoại hình thì sao? Tay thuận thì sao? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

 

---

(Còn tiếp)


Bình luận