HAI MƯƠI BA LẦN CỨU EM
Chương 7
MC chỉnh lại mái tóc rối, bước ra từ sau cột:
“Thật đáng sợ, nếu không có sản phẩm của đội ngài Tống đây, tôi không biết hôm nay sẽ ra sao!”
“Xin mời đội của ngài Tống lên sân khấu giới thiệu về tác phẩm tuyệt vời này!”
Tống Hằng đưa tôi một ánh mắt trấn an, cầm sản phẩm lên sân khấu.
“Tương lai, robot sẽ được ứng dụng rộng rãi, nhưng cũng tiềm ẩn những nguy hiểm nhất định.”
“Vì vậy, chúng tôi phát triển sản phẩm này, Thần Hộ Vệ, có thể phát hiện trong phạm vi mười mét quanh nó nếu có robot bất thường, và lập tức dừng chương trình lõi để ngăn chúng gây hại cho con người.”
Tống Hằng còn chưa nói hết, đám người nước ngoài khi nãy còn huênh hoang đã im thin thít, ôm con chó “thông minh” của mình lủi đi.
MC cảm thán:
“Thật kỳ diệu, làm sao các anh làm được vậy?”
Lạc Thiên Dương cười, lắc đầu:
“Điều kỳ diệu còn chưa dừng lại ở đây đâu.”
“Thần Hộ Vệ còn có thể phát hiện ra trí não trong phạm vi mười mét.”
“Trí não? Là thứ gì vậy?”, MC hỏi.
“Anh có thể hiểu đơn giản là trí tuệ nhân tạo đã thức tỉnh ý thức riêng, chỉ một số gián điệp cấp cao được che giấu mới có loại này.”
18.
Những người làm khoa học thường có chút điên cuồng, nên sau khi chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu vừa rồi, hầu hết thí sinh đều tin sái cổ lời của Lạc Thiên Dương.
Cậu ta ấn nút, lập tức món đồ nhỏ trong tay phát ra những vòng sóng ánh sáng màu xanh lục, lan ra từng đợt, từng đợt.
Mọi người kinh ngạc dõi theo những làn sóng ánh sáng lạ lùng ấy.
Thế nhưng khi ánh sáng chạm đến Triệu Điềm, nó bỗng biến thành màu đỏ rực, kèm theo tiếng báo động chói tai.
“Trên người cô ta giấu Trí Não!”
Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Triệu Điềm, ánh nhìn đầy sự dò xét.
Tôi nghe thấy Triệu Điềm sợ hãi gọi hệ thống một cách điên cuồng, nhưng lần này, hệ thống chỉ đáp lại bằng những tiếng điện lưu rời rạc.
Lạc Thiên Dương cầm Thần Hộ Vệ từng bước tiến lại gần Triệu Điềm.
Cô ta mặt cắt không còn giọt máu, muốn lùi nhưng bị những người xung quanh giữ chặt.
Lần này, cô ta không còn đường chạy trốn.
Ngay khoảnh khắc Thần Hộ Vệ chạm vào giữa trán Triệu Điềm, nó hút ra một con chip nhỏ bằng hạt gạo, nửa trong suốt.
Tiếng điện lưu rời rạc kia lập tức biến mất.
“Đây chính là Trí Não.”
19.
Chuyện này lập tức được truyền hình trực tiếp ra toàn thế giới.
Hệ thống ở dạng con chip bị đưa đến phòng thí nghiệm quốc tế hàng đầu, còn Triệu Điềm thì bị FBI bắt giữ.
Thần Hộ Vệ không thể sản xuất hàng loạt, chỉ có duy nhất một chiếc.
Sự ra đời của nó tượng trưng cho một kỷ nguyên mới, và được trưng bày vĩnh viễn tại Bảo tàng Thế giới.
Trên chuyến bay trở về nước, Lạc Thiên Dương ngồi bên cạnh đã ngủ say.
Tống Hằng như trút bỏ được gánh nặng khổng lồ, thở dài một hơi, rồi ôm chặt tôi vào lòng.
Vòng tay anh siết rất chặt, như muốn hòa tôi vào chính cơ thể mình.
“Âm Âm.”, Anh khẽ gọi.
“Lần này, cuối cùng anh cũng có thể cứu được em.”
(Ngoại truyện của Tống Hằng)
Cậu đã chơi “Người Bảo Hộ” bao giờ chưa?
Người chơi chết đi sống lại nhiều lần, cho đến khi cứu được cô em gái mới có thể qua cửa.
Tôi cũng rơi vào vòng lặp như vậy.
Hai mươi hai lần.
Tôi đã lặp lại tất cả hai mươi hai lần.
Mỗi lần, bất kể tôi dùng cách gì, vẫn phải tận mắt nhìn thấy cô ấy chết ngay trước mặt mình…
Ban đầu, cô ấy luôn khóc lóc đẩy tôi ra, hễ gặp tôi là lại co rúm như một con thỏ nhỏ.
Cô ấy tin tưởng tuyệt đối vào cô gái tên Triệu Điềm, để rồi hết lần này đến lần khác bị cô ta lợi dụng, lừa gạt, và chết trong tay cô ta.
Cô thà tin Triệu Điềm còn hơn tin tôi.
Dù tôi nói thế nào, cô vẫn nhìn tôi đầy cảnh giác, rồi quay lại tìm “người chị em tốt” của mình, và lại lần nữa đi vào chỗ chết.
Tôi thậm chí từng thử giam lỏng cô ấy.
Nhưng nhìn cô ấy vì tuyệt thực mà má hóp dần, lòng tôi đau như muốn chết.
Về sau, tôi học cách mỉm cười với cô, thử chủ động nắm tay cô.
Lần đó, cô không đẩy tôi ra nữa.
Đó là một vòng lặp rất đẹp.
Chúng tôi giống như một cặp anh em bình thường nhất thế giới, cùng nhau ăn McDonald’s, cùng nhau dạo phố.
Tôi còn đi học chụp ảnh, chỉ để chụp cho cô ấy thật nhiều tấm hình đẹp.
Tôi nghĩ, lần này chắc chắn sẽ ổn thôi, đúng không?
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không giữ được cô.
Một đêm mưa, tôi ra ngoài mua bánh trứng KFC cho cô, khi trở về thì cô đã biến mất.
Tim tôi rối bời, linh cảm dữ dội ập đến.
Triệu Điềm ướt sũng chạy đến tìm tôi, nhào vào lòng tôi kêu:
“Anh Tống Hằng, không xong rồi!”
Trái tim tôi như rơi xuống vực.
Tôi lạnh lùng hất cô ta ra, bóp chặt cổ.
“Cô ấy ở đâu?”
“…Cô ấy không may rơi xuống sông, lúc vớt lên thì đã không còn thở nữa.”
Một ngụm máu nóng trào lên, tôi lập tức siết chết Triệu Điềm.
Lần lặp thứ hai mươi ba.
Bước vào biệt thự, tôi ngẩng đầu thấy cô ấy chân trần chạy từ phòng ra, đứng trên lan can nhìn xuống.
Ánh mắt chạm nhau.
Khoảnh khắc đó, tôi lập tức nhận ra sự khác biệt.
Ánh mắt ấy, tôi đã quá quen thuộc, giống hệt như lần đầu tôi rơi vào vòng lặp.
Cô ấy từ trên lầu chạy xuống, khuôn mặt đỏ ửng, thậm chí chưa kịp mang giày.
Cô ôm lấy eo tôi, dịu dàng gọi một tiếng:
“Anh ơi.”
Tôi nghĩ, hai mươi ba lần này thật đáng giá.
Lần này, dù thế nào tôi cũng sẽ thay đổi kết cục của cô.
Và tôi đã làm được.
Chúng tôi cuối cùng cũng hủy diệt được thứ gọi là hệ thống, khiến kẻ thực hiện nhiệm vụ sống không bằng chết.
Mọi thứ trở lại bình thường.
Nhưng tôi lại không thấy vui.
Giữa tôi và cô ấy xuất hiện một kẻ thừa, Lạc Thiên Dương.
Giá như biết trước, tôi đã không đưa cậu ta đến Hackathon.
Lạc Thiên Dương dai như đỉa, ngày nào cũng quấn lấy cô, líu ríu không ngừng.
Một gã đàn ông mà lắm lời như vậy ư?
Không những thế, cậu ta còn cười hớn hở đến hỏi tôi:
“Đợi bánh bao nhỏ đủ mười tám tuổi, tôi sẽ tỏ tình với cô ấy, anh giúp tôi nghĩ xem cô ấy thích cái gì nhé?”
Lồng ngực tôi nghẹn lại, chỉ muốn đấm thẳng vào mặt cậu ta.
Bắp cải tôi nuôi bao năm, giờ sắp bị heo ủi mất rồi.
Mà con heo này lại chính tay tôi dẫn đến xem bắp cải.
Bàn tay tôi siết chặt, rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, tôi vỗ vai Lạc Thiên Dương, nói cho cậu ta biết sở thích của cô.
“Cô ấy thích màu hồng, thích kem vị dâu, thích chụp ảnh…”
Tiểu ác ma đã hoàn thành trò chơi, bước tiếp theo là ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ bảo vệ thiên sứ.
Dù đến khi mười tám tuổi, cô ấy có chọn bước đến bên Lạc Thiên Dương hay không, tôi vẫn mãi là anh trai của cô.
Là thần hộ vệ của cô, mãi mãi.
(Hết toàn văn)
(Đã hết truyện)
NĂM THÁNG ĐẰNG ĐẴNG (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
hiện đại,
ngôn tình,
ngọt,
Đô thị,
Năm 19 tuổi, Cố Kim Yến dụ dỗ tôi nếm thử trái cấm.
Sáu năm sau, anh ta vẫn dùng cách đó để dỗ dành người khác.
Anh ta ôm cô thực tập sinh trẻ trung, non nớt, đặt cô ta ngồi trên đùi.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, cho dù tận mắt bắt gặp anh ta có người phụ nữ khác, tôi cũng chẳng dám nói hai chữ "chia tay".
Nhưng lần này, tôi bỗng nhiên thấy chán ghét.
Đêm mưa như trút, tôi kéo theo va li rời đi.
Rất lâu sau, Cố Kim Yến mới gọi điện tới, giọng điệu hờ hững: "Trời mưa to quá, em có thể đợi đến mai hẵng đi mà."
Tôi không trả lời, nhưng chiếc điện thoại đang áp bên tai đột nhiên bị người khác giật mất.
Theo phản xạ quay đầu lại, tôi lập tức bị anh ép chặt vào cửa sổ sát đất từ phía sau.
Cuộc gọi bị cắt đứt.
Lúc này, giọng trầm thấp của Thẩm Tông Niên vang lên bên tai tôi: "Li Mạn, mưa lớn thế này, chi bằng tối nay em qua nhà tôi đi?"
1
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, một cô gái trẻ đang ngồi trên đùi Cố Kim Yến.
Áo sơ mi lụa màu be, chân váy bút chì đen.
Đồng phục thực tập sinh của phòng thư ký.
Bộ đồ vốn mang nét chín chắn, trí thức, nhưng khoác lên người cô gái nhỏ này lại lộ ra vẻ ngây thơ, non nớt.
Thấy tôi, cô ta lập tức đỏ mặt, lúng túng đến mức muốn đứng dậy khỏi người anh ta.
Thế nhưng, Cố Kim Yến chỉ hờ hững liếc tôi một cái rồi lại ôm chặt lấy cô gái kia hơn.
"Đừng sợ, có anh đây."
Khuôn mặt anh ta phong lưu, khí chất tao nhã.
Giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta đắm chìm.
Chớp mắt, tôi bỗng nhớ lại năm mình 19 tuổi.
Anh ta cũng đã từng dỗ dành tôi như thế.
Dỗ tôi hôn môi, ôm ấp.
Dỗ tôi theo anh ta đến khách sạn.
Dỗ tôi rằng đừng sợ, hãy yên tâm trao hết bản thân cho anh ta.
Mà bây giờ, những lời nói ấy, sự dịu dàng ấy lại dành cho một cô gái trẻ hơn.
Tôi đột nhiên bật cười.
Trên người Cố Kim Yến nồng nặc mùi rượu, trong mắt vương đầy men say.
"Li Mạn, em cười cái gì?"
Tôi từ từ thu lại nụ cười, khẽ nói: "Cố Kim Yến, đến đây thôi."
2
Nói xong, tôi không đợi anh ta lên tiếng.
Cũng không để ý đến những người trong phòng bỗng chốc im bặt.
Tôi chỉ lặng lẽ tháo chiếc nhẫn trơn trên ngón giữa, thứ tôi đã đeo suốt năm năm qua rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt Cố Kim Yến.
Sau đó tôi quay lưng rời đi.
Cố Kim Yến không lên tiếng ngăn cản.
Dĩ nhiên anh ta cũng chẳng đứng dậy đuổi theo.
Chúng tôi đã bên nhau năm năm, anh ta sớm đã trở thành gương mặt sáng giá nhất trong giới thượng lưu Hồng Thành.
Còn tôi chỉ là một phát thanh viên nhỏ bé, không danh tiếng trong đài truyền hình.
Thế nên, dù tôi có tận mắt chứng kiến anh ta có người phụ nữ khác thì cũng chẳng ai tin rằng tôi sẽ nói ra hai chữ "chia tay".
Lúc khép cửa lại, tôi nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng.
"Chị Mạn Mạn chỉ đang giận dỗi nhất thời thôi."
"Anh Yến, tối nay cứ về dỗ chị ấy một chút là xong..."
"Không cần."
Cố Kim Yến bật cười, giọng điệu ung dung: "Mấy người thử đi hỏi cô ấy xem, liệu cô ấy có dám chia tay không?"
"Bấy nhiêu năm qua là tôi cho cô ấy chỗ dựa."
"Là tôi đã cho cô ấy một mái nhà."
Anh ta thản nhiên, cao cao tại thượng: "Cô ấy không dám, cũng chẳng nỡ rời đi."
Tôi siết chặt tay nắm cửa, đứng yên không nhúc nhích.
Lưng vẫn giữ thẳng nhưng nước mắt bỗng tuôn rơi.
Năm đó, chỉ vì lời hứa hẹn sẽ cho tôi một mái nhà mà tôi - kẻ cô độc không nơi nương tựa đã rung động, đã lạc lối.
Thế mà sau nhiều năm, lời hứa ấy giờ đây lại hóa thành thanh kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.
Quả nhiên, người thân cận nhất bao giờ cũng là kẻ biết cách làm tổn thương ta sâu sắc nhất.

3
Tôi dành ba ngày để thu dọn hành lý trong căn nhà ấy.
Trong suốt ba ngày đó, không ít bạn bè chung bóng gió dò hỏi nhưng tôi đều im lặng.
Tôi chỉ chuyên tâm gói ghém từng món đồ của mình, lòng lặng như nước.
Đêm cuối cùng trước khi rời đi, tôi cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ căn nhà.
Sau khi xác nhận không để sót bất cứ thứ gì, thậm chí là một sợi tóc, lúc này tôi mới gọi xe.
Sau khi chiếc xe tải của công ty chuyển nhà chở hết hành lý đi, Hồng Đảo bỗng đổ cơn mưa như trút.
Giông bão – kiểu thời tiết mà tôi sợ nhất.
Năm xưa, ba mẹ tôi cũng đã qua đời vào một đêm mưa như thế này.
Trước kia, mỗi lần trời mưa lớn, Cố Kim Yến đều ở bên cạnh tôi.
Tôi đã từng vô cùng ỷ lại vào anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi không cần nữa rồi.
Chiếc taxi chở tôi lao vào cơn mưa xối xả.
Tôi thất thần nhìn những dòng nước như thác lũ trôi trên cửa kính xe.
Bất chợt, xe mất lái, chết máy giữa đường rồi đột ngột khựng lại.
Chiếc xe phía sau không kịp né tránh, đâm sầm vào đuôi xe chúng tôi.
Cũng may không quá nghiêm trọng.
Tôi còn chưa hoàn hồn đã vội quay đầu lại nhìn.
Mưa lớn đến mức không thấy rõ phía sau.
Chỉ thấy chiếc Rolls-Royce biển số kép lặng lẽ đỗ yên giữa màn mưa, tựa như một con thuyền cô độc giữa biển khơi.
Tài xế taxi vừa định mở miệng chửi rủa nhưng lập tức im bặt.
Một chiếc ô đen mở ra, người đàn ông khoác bộ âu phục màu đen bước xuống.
Đôi giày da sang trọng giẫm lên dòng nước mưa như suối chảy, từng bước tiến về phía xe tôi.
Tán ô che đi cơn mưa xối xả.
Gương mặt cương nghị, lạnh lùng của người đàn ông ấy lộ ra dưới chiếc ô.
Tôi sững sờ, kinh ngạc mở to mắt: "Anh Thẩm?"
Thẩm Tông Niên bình thản nhìn tôi, ánh mắt dần dần lộ ra nét thú vị: "Thật trùng hợp."
4
Chiếc xe lướt qua cơn mưa, tiến vào tầng hầm biệt thự của Thẩm Tông Niên.
Ngay khi tài xế vừa bước xuống, anh đã nâng cằm tôi lên, cúi đầu hôn tôi.
Tôi hoảng sợ, cố sức né tránh, dùng hết lực đẩy anh ra.
Nhưng Thẩm Tông Niên nhanh chóng siết chặt cổ tay tôi, giọng nói đầy lạnh lẽo: "Lúc bày mưu tính kế lừa tôi thì em có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"
Cổ tay tôi bị bóp đến đau nhức.
Nhưng tôi chẳng thể phản bác, chỉ có thể lắp bắp nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi, Thẩm Tông Niên, tôi xin lỗi..."
Dù khi đó tôi có biết hay không, dù có phải ý của tôi hay không.
Nhưng chuyện anh bị hãm hại, danh tiếng tổn hại là sự thật không thể chối cãi.
"Đừng dùng câu đó để qua loa với tôi."
"Li Mạn, lần trước tôi chưa từng chạm vào em nhưng lại phải mang tiếng cưỡng hiếp."
"Vậy hôm nay, chi bằng để tôi thực sự gánh cái tội danh đó đi?"
Thẩm Tông Niên đưa tay lau vệt nước bên khóe môi tôi.
Tôi mặt cắt không còn giọt máu, ngây dại nhìn anh ta: "Anh Thẩm..."
"Đừng mong tôi mềm lòng."
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰