Gặp Lại Người Cũ
Chương 4
Ánh mắt hắn đảo qua người tôi một vòng: “Tuy rằng tôi đã cẩn thận bảo vệ, nhưng tôi cảm thấy khả năng xảy ra sự cố cũng không nhỏ, huống hồ lúc đó tụi mình thường xuyên—”
“Khoan đã khoan đã!”
Thấy hắn sắp nói ra mấy chuyện không tiện lọt tai, tôi lập tức đưa tay bịt miệng hắn lại.
Mặt tôi đã đỏ bừng.
Lộ Kính bình thường ít nói, nhưng khi trên giường thì đúng là miệng không ngừng nghỉ.
Nếu không từng trải qua rồi, thì thật chẳng thể tưởng tượng nổi hai con người đó lại là một.
Tôi nhìn vào đôi mắt sau tròng kính của hắn, dường như hắn còn hơi mấp máy môi, để lại một dấu mềm mềm trên tay tôi.
Cái cảm giác đó—
Tôi lập tức rụt tay lại.
“Ai nói với anh cái thứ đó dễ bị sự cố chứ?” Tôi trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt y như của hắn quét từ trên xuống dưới: “Vả lại, sức anh bao nhiêu mà không rõ à? Còn muốn làm rách cả cái thứ đó?”
Hắn lại bất ngờ ghé sát tai tôi, thì thầm: “Khả năng của tôi thế nào, cô Hoa —— chắc rõ lắm mà.”
Vừa dứt lời, tai tôi liền ướt át một mảng.
“Chát——”
Không sai, tôi tát hắn một cái.
Lộ Kính dường như không dám tin, ngỡ ngàng nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu: “Sao? Đồ cặn bã như anh, tôi tát một cái là còn nhẹ đấy.”
“Cặn bã?”
Hắn khẽ dùng lưỡi liếm nhẹ bên má vừa bị tôi tát, nửa khuôn mặt còn lại chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
“Vì sao em lại nói vậy?”
9
“Không đính hôn sao?”
Tôi xoay nhẹ ly rượu trong tay, hơi bất ngờ khi nghe được câu đó.
Sau cái tát dành cho Lộ Kính, tôi vốn chẳng thấy sợ.
Nhưng hắn cứ cố kéo tôi đến nơi tụ họp tối nay của bọn họ.
May là em gái của Hứa Yến — Hứa Vận Dĩnh cũng có mặt.
Hồi đó Lộ Kính từng đưa tôi đi tụ họp một lần, cả đám không ai nói gì, chỉ có mỗi Hứa Vận Dĩnh là ngồi bên cạnh luyên thuyên kể tôi nghe hết chuyện tám nhảm của cả nhóm.
“Đúng thế, nghe bảo người lớn nhà họ Bạch với nhà họ Lộ bàn xong hết rồi, con nhỏ Bạch Giai Giai kia kiêu ngạo đến mức như bay lên trời. Ai ngờ Lộ Kính nhất quyết không chịu, ngay trước lễ đính hôn thì bỏ sang nước ngoài công tác, tiệc đính hôn cũng hủy luôn.”
“Suốt hai năm nay, Lộ Kính chưa từng dắt cô nào đến mấy buổi tụ tập cả.”
Nghe đến đó, tôi bị sặc rượu một ngụm.
Mới vừa rồi còn chửi hắn là đồ cặn bã, giờ thấy giống hề hơn là thật.
Khoan đã ——
Cho dù hắn không có vị hôn thê, thì tôi với hắn cũng đã chẳng còn liên quan gì nhau, hắn cũng không thể tùy tiện hôn tôi được!
Chúng tôi cắt đứt rồi mà.
Nghĩ đến đây, tôi trừng mắt lườm hắn một cái — tên đang ngồi uống rượu như không có gì bên cạnh.
Lộ Kính nhíu mày, định đứng dậy, lại bị Hứa Yến ấn xuống.
Không biết Hứa Yến thì thầm gì, cả đám cười ồ lên.
Hứa Vận Dĩnh cũng bật cười: “Mấy người kia ai cũng có người yêu, chỉ có Lộ Kính là trừ hai năm ở với chị ra thì độc thân suốt hai mươi sáu năm, chắc họ lại trêu ảnh đó.”
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Chuyện Lộ Kính chưa từng yêu ai, tôi vẫn thấy nghi ngờ.
Mặt mũi thế kia, lúc còn đi học chẳng lẽ chưa từng yêu đương?
Tôi hồi học cũng từng yêu một người, Lộ Kính chắc lén yêu không biết bao nhiêu lần rồi ấy chứ.
“Nào nào nào, chơi game đi, đông người náo nhiệt mới vui.”
Không biết sao, tôi cứ chơi là thua.
Từ lúc quen bọn họ, tôi chưa từng thắng nổi trò nào.
Vì vậy hồi đó tôi toàn núp ở một góc, giờ lại bị Hứa Yến và Hứa Vận Dĩnh kéo dậy bắt phải chơi.
Không khí sôi nổi, từ chối thì cũng ngại.
Chỉ là vận đen vẫn không buông tha.
Uống vài ly rồi, Lộ Kính giật lấy ly rượu của tôi: “Ngày mai em còn phải dự hội nghị đúng không? Anh uống thay em.”
“Ê.” Hứa Yến vỗ tay một cái, “Uống thay người ta thì phải ba ly đấy.”
Lộ Kính ngẩng đầu nhìn tôi, lúc này mặt tôi đã đỏ ửng, rồi dốc cạn ly rượu.
Cuối cùng, thấy tôi thua thêm hai ván nữa, đành phải liên tục xua tay từ chối tiếp tục chơi.
Lộ Kính tửu lượng xưa nay tốt, vậy mà tối nay lại có vẻ hơi say.
Đứng dậy cũng bắt đầu loạng choạng.
“Em gái Hoa, Lộ Kính uống thay em mới say đấy, em đưa anh ấy lên phòng không quá đáng chứ?”
Cũng chẳng quá đáng gì thật.
Mấy người kia đều có bạn gái bên cạnh, tan cuộc cái là rút lui sạch sẽ.
Chớp mắt đã chẳng còn ai.
Còn mỗi Hứa Vận Dĩnh cũng bị Hứa Yến kéo đi.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Tôi nhìn Lộ Kính lảo đảo, hít sâu một hơi.
“Nếu em không muốn đưa, cũng không sao.
Anh tự lên.”
Nói rồi hắn tự mình loạng choạng đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm:
“Chỉ là hơi buồn nôn, đầu cũng hơi đau. Tôi có đọc tin, có người uống say quá buồn nôn, bị sặc chết. Tôi chắc không đến mức đấy đâu ha.”
Tôi nghiến răng.
Bước tới đỡ lấy hắn.
Hắn biết rõ mà — tôi mắc cái tật lớn nhất là lo xa, nghĩ nhiều.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰