Gặp Lại Người Cũ
Chương 2
Tôi lẩm bẩm chửi khẽ một tiếng: “Đồ điên.”
Chỉ là chưa được bao lâu, bụng tôi đột nhiên đau quặn.
Tôi vội giơ tay gọi tiếp viên, nhét đứa nhỏ vào tay cô ấy rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Không dám ở lại lâu, khoảng năm phút sau tôi đi ra.
Vừa bước ra đã thấy Lộ Kính đang bế đứa bé.
“Cục cưng, gọi ba nào~”
Tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm hiền từ trên gương mặt Lộ Kính.
Còn có cả mấy tiếng chọc cười lũ trẻ hay thú cưng kiểu “tí tách tí tách”.
Quan trọng là đứa nhỏ còn cười rất vui vẻ, miệng liên tục gọi “ba”.
“Cô Tô, anh Lộ một mực khẳng định mình là ba của bé.”
Tiếp viên đứng bên cạnh, gượng gạo giải thích.
Lộ Kính hắng giọng: “Hoa Anh, đứa nhỏ này trông rất giống tôi.”
“Hả?”
Tôi nhìn Lộ Kính rồi nhìn đứa nhỏ, chẳng thấy giống chỗ nào.
“Hơn nữa bé khoảng mười mấy tháng, tính theo thời gian thì em rời khỏi tôi cũng được hai năm rồi.”
“Rồi sao?”
Hắn lại hắng giọng, khóe môi nhếch lên một chút rồi nhanh chóng thu lại, giọng trầm xuống: “Nên là, Hoa Anh, gan em cũng lớn thật đấy, sinh con của tôi mà không nói một lời?”
“Anh bị—”
“Xin lỗi, đây là con tôi. Anh là ai?”
Một người đàn ông cao lớn đột nhiên bước tới bên cạnh tôi, hỏi thẳng Lộ Kính.
Lộ Kính nhìn tôi, lại nhìn người đàn ông kia: “Hoa Anh, em mang thai con tôi rồi lại đi cưới người khác? Để người ta làm bố thay à?”
3
“Gì mà ba hờ?” Ba đứa nhỏ lập tức giật lại con, “Đây là con ruột tôi!”
Nói xong còn đem mặt đứa nhỏ áp sát vào mặt mình.
So sánh như vậy thì người sáng mắt ai cũng thấy rõ — đúng là con ruột của người ta thật.
Lộ Kính mím chặt môi, liếc tôi một cái rồi khẽ nói một tiếng “xin lỗi”, sau đó quay về chỗ ngồi.
Cả khoang rơi vào im lặng.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy cái cảm giác đè nén khi lần đầu gặp Lộ Kính năm đó tràn về.
“Chồng ơi, tìm thấy con chưa?”
Một người phụ nữ được tiếp viên dẫn vào.
“Vợ à, thằng cha này bắt con mình gọi hắn là ba.”
Người đàn ông vừa thấy vợ liền bắt đầu tố cáo.
Người phụ nữ nhìn theo tay chồng chỉ, liền thấy ngay khuôn mặt đầy ngơ ngác của Lộ Kính.
Đúng lúc đó, đứa nhỏ trong lòng người đàn ông còn giãy giụa hai cái, định nhào về phía Lộ Kính, miệng vẫn gọi: “Ba~”
Người phụ nữ sững người một lúc, ngơ ngác nói: “Cũng… cũng không tệ.”
Chỉ nhìn mặt thôi mà đã khiến người phụ nữ lập tức xiêu lòng, đủ hiểu gương mặt Lộ Kính có bao nhiêu lợi hại.
Mặt người đàn ông sầm lại.
Anh ta kéo vợ, bế con quay người đi luôn.
4
Khoang hạng nhất lại yên tĩnh trở lại.
Lộ Kính chẳng biết đang suy nghĩ gì, cứ ngồi đơ ra đó.
Tôi đắp chăn chuẩn bị ngủ, chẳng thèm để ý đến hắn.
Chỉ là, dì phía sau dường như rảnh quá không chịu nổi, lại bắt chuyện với tôi.
“Cô gái, cháu có con rồi à? Nhìn cháu bế con, dỗ con rất thành thạo đó.”
Vừa nghe câu này, Lộ Kính lại quay đầu nhìn sang bên này.
Tôi giật giật khóe mắt.
Vội xua tay: “Không không không, cháu chưa có con đâu, dì nhìn cháu trẻ thế này, dáng lại đẹp thế này, sao mà có con được chứ?”
“Vậy à, dì nhìn nhầm rồi.”
Dì cười hiền hậu, rồi lấy điện thoại ra khoe ảnh cháu.
Tôi bị ép nghe hết cả đoạn đường chuyện về mấy trò con nít.
5
Máy bay vừa hạ cánh, tôi tránh mặt Lộ Kính mà rời đi trước.
Lúc đang kéo vali chuẩn bị rời sân bay thì nó bị giật mất.
“Em định đi đâu? Để anh đưa em.”
Trời hơi lạnh, Lộ Kính mặc một chiếc áo khoác đen dài, bên trong là bộ vest đen.
Hắn đứng thẳng, ánh mắt lạnh tanh nhìn xuống tôi.
Tôi giật lại vali: “Không dám phiền anh.”
Nói xong, tôi giẫm giày cao gót quay người đi thẳng.
Tính cách của Lộ Kính, tuyệt đối không phải loại người mặt dày đuổi theo sau.
“Cho dù chúng ta không còn gì nữa, nhưng em đã đến địa bàn của anh, anh cũng nên có chút trách nhiệm.”
Tôi vừa cảm thấy một cơn gió vụt qua, vali lại không còn trong tay nữa.
Tôi ngẩn ra nhìn cổ tay mình đang bị hắn nắm chặt: “Lộ Kính! Chúng ta chẳng còn liên quan gì nhau nữa rồi.”
Lộ Kính không trả lời, kéo tôi thẳng vào xe.
“Lộ—”
“Chào em gái Hoa~”
Câu tôi còn chưa kịp hét lên thì một giọng trêu ghẹo quen thuộc vang lên.
“Sao lại là anh?” Lộ Kính nhíu mày nhìn lên ghế lái.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰