Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gặp Lại Người Cũ

Chương 1



1

Vì suýt trễ giờ nên tôi vội vã lên máy bay.

Vừa mới bước lên, một đứa nhỏ đã bị nhét vào tay tôi.

“Là người Trung Quốc phải không? Giúp trông đứa nhỏ một lát nhé.”

Nói xong, người đó liền đi vào nhà vệ sinh.

Tôi, đứa bé và các tiếp viên hàng không chỉ biết tròn mắt nhìn nhau.

Phía sau vẫn còn người đang xếp hàng, tôi không tiện chắn lối nên đành bế đứa nhỏ rồi về ghế của mình ngồi xuống.

Các tiếp viên đều bận rộn, cũng không thể giúp trông bé được.

May mà đứa nhỏ rất ngoan, đôi mắt tròn xoe long lanh, đáng yêu cực kỳ.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

 

Giúp trông một lát cũng chẳng sao.

Dù sao tôi cũng có nhiều kinh nghiệm giữ trẻ, không hề lúng túng, mà đang ở trên máy bay thì bố mẹ đứa nhỏ cũng không chạy đi đâu được.

Đứa bé chắc khoảng hơn một tuổi, đang trong giai đoạn bập bẹ tập nói, cứ ê a liên tục.

Tôi bế bé đứng trên đùi mình: “Cục cưng~ gọi dì nào~”

“A ——”

Ừm, chưa gọi được “dì”.

Thấy bé đang phồng má thổi bong bóng nước miếng, tôi với tay lấy khăn giấy bên cạnh định lau miệng cho bé.

Miệng thì vẫn không quên trêu: “Gọi mẹ đi~”

Vừa mới lấy được khăn giấy thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

“Hoa Anh —— hai năm không gặp, em có con rồi hả?”

 

Cái giọng nghiến răng nghiến lợi này, cả đời tôi cũng không quên được.

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn, quả nhiên là cái tên xui xẻo từng bao nuôi tôi — Lộ Kính.

Tôi quay người, hôn nhẹ lên má đứa bé một cái: “Đúng vậy, con được một tuổi rồi, dễ thương không?”

“Nào, cục cưng, gọi chú đi.”

Tôi đỡ bé lên, để bé quay mặt về phía Lộ Kính.

“A —— mẹ ——”

Bé không gọi được “chú”, nhưng “mẹ” thì phát âm cực kỳ rõ ràng.

Tôi cười tươi rói nhìn hắn: “Ngại quá nha anh Lộ, con còn nhỏ, mới biết gọi mẹ thôi.”

Nhìn mặt hắn mỗi lúc một tối sầm.

Đứa bé vẫn đang nhún nhảy trên đùi tôi, miệng cứ không ngừng gọi “mẹ”.

Lộ Kính liếc nhìn xung quanh: “Xem ra em sống cũng chẳng khá gì, bố đứa nhỏ đâu?”

Khoang hạng nhất chỉ có vài người, nhìn một vòng là thấy hết.

“À, bố bé đi công tác, tôi nhớ quá nên mới bay đến tìm.”

Mặt hắn đen đến mức có thể nhỏ ra mực.

“Hoa Anh, vừa rời khỏi tôi đã cưới người khác, em cũng nhanh tay thật đấy.”

Tôi ngẩng cằm: “Không còn cách nào, xinh quá nên người ta giành nhau thôi.”

Nói xong, tôi lại tiếp tục chơi với bé.

Đúng là đứa nhỏ này quá hoạt bát, nhún nhảy suốt mà không biết mệt, đã vậy lại còn chẳng sợ người lạ.

Lộ Kính không nói thêm câu nào, quay về chỗ mình ngồi.

Tôi liếc hắn một cái, khẽ hừ.

Hôm nay đúng là xui, vừa lên máy bay đã đụng ngay ông tiền bao.

2

Ban đầu tôi nghĩ trông đứa nhỏ chắc cũng chỉ vài phút thôi, cái lời nói dối lúc nãy chưa qua bao lâu sẽ bị vạch trần ngay.

Nhưng không sao cả, Lộ Kính là kiểu người mà, lừa cho vui thôi.

Tôi từng là con chim hoàng yến trong lồng của hắn, giờ chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, đùa hắn một chút có sao.

Chỉ là tiếp viên hàng không bỗng khẽ bước đến, nói với tôi: bố mẹ đứa nhỏ ở khoang phổ thông, máy bay sắp cất cánh rồi, nhờ tôi trông thêm một lúc nữa.

Đúng ý tôi quá còn gì.

Tôi ôm bé, nhẹ giọng trêu đùa bé ê a.

Giả vờ như không thấy ánh mắt dò xét thi thoảng lại liếc sang của Lộ Kính.

“Hoa Anh, đứa nhỏ này tên gì?”

“Tên là—” Tôi đang định bịa đại cái tên thì liếc thấy ánh mắt Lộ Kính, lập tức đổi giọng: “Liên quan gì đến anh?”

Lộ Kính bị tôi chặn họng, cũng không liếc nhìn sang nữa, cầm tài liệu lên đọc.

Tôi hừ lạnh một tiếng.

Cái tên Lộ Kính này chính là kiểu nghiện công việc, trước đây đi ra ngoài với tôi cứ như thánh nhân, tôi ăn mặc lồng lộn cỡ nào, chỉ cần không phải trong phòng ngủ thì hắn tuyệt đối không thèm liếc lấy một cái.

Lúc nào cũng ôm khư khư cái máy tính bảng làm việc.

Ngày xưa người chịu khổ là tôi, giờ đến lượt vị hôn thê của hắn nếm trải.

Chỉ là lần này có vẻ khác, Lộ Kính vẫn cứ liếc nhìn về phía tôi với đứa nhỏ.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa là tôi móc mắt đó!”

Nói xong, tôi nắm tay đứa bé, từ xa khều khều về phía hắn một cái.

Lộ Kính im lặng hai giây rồi lại hỏi: “Hoa Anh, đứa nhỏ này được bao nhiêu tháng rồi?”

“Tôi nói rồi mà? Hơn một tuổi rồi.” Tôi bắt đầu thấy phiền.

Từ bao giờ mà Lộ Kính nói nhiều vậy không biết.

 

“Hơn một tuổi là mười mấy tháng phải không?”

“Liên qua—”

“Đứa nhỏ này chắc mười bốn, mười lăm tháng gì đó hả? Cháu tôi cũng mười bốn tháng, trạc tuổi bé này đó.”

Câu tôi còn chưa nói xong thì bị một dì ở phía sau thò đầu tới chen ngang.

Nhìn ánh mắt trông chờ của dì, tôi đành gật đầu: “Ừm… chắc tầm mười mấy tháng.”

Thật ra tôi nào biết bé bao nhiêu tháng đâu.

Ánh mắt của Lộ Kính đột nhiên thay đổi.

Hắn định nói gì đó, lại liếc nhìn dì ngồi phía sau, rồi quay mặt đi. 

(Còn tiếp)


Bình luận