Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

BÁC SĨ LĂNG, VỪA GIÀNH VỪA CƯỚP

Chương 4



Chương 5; https://mathienky.net/chuong/bac-si-lang-vua-gianh-vua-cuop/254/chuong-5

Ba Lăng run rẩy môi: “Ba già rồi, tiểu nhiều, tiểu gấp, như vậy là bất thường à?”

Nói xong, ông ném đũa, mặt đầy uất ức rời khỏi bàn.

Ông đã no giận suốt hai bữa, không béo lên nổi cũng phải.

Linh Nguyệt vừa ăn bánh bao hấp vừa nói:

“Lát nữa để anh mình đưa cậu đi làm nhé, mình không đi cùng nữa.”

Tôi vội vàng từ chối:

“Không cần làm phiền bác sĩ Lăng, mình tự bắt xe là được rồi.”

Lăng Tiêu đứng lên nói:

“Dù sao cũng tiện đường, mấy hôm nay để tôi chở cô.”

Anh cầm lấy điện thoại, vành tai đỏ bừng:

“Kết bạn WeChat đi.”

Tôi đang phân vân không biết có nên từ chối không thì Linh Nguyệt lên tiếng:

“Không phải chứ anh? Chở đồng nghiệp đi làm mà cũng phải thêm WeChat để người ta chuyển tiền xăng à?”

Tôi bừng tỉnh, thì ra là vì chuyện này.

Hóa ra tôi đã suy nghĩ nhiều.

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, thêm bạn với anh rồi chuyển khoản 600 tệ.

“Như vậy đủ chưa?”

Lăng Tiêu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Linh Nguyệt.

Trông anh như vừa mất hết sức lực lẫn mọi biện pháp đối phó.

9

Trên đường đi làm, Lăng Tiêu lái xe, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Để giết thời gian và xua đi sự ngượng ngùng, tôi lấy điện thoại ra lướt WeChat.

Và rồi, trời như sập xuống.

Tôi phát hiện tối qua, vị bác sĩ cao lãnh này đã đăng một dòng trạng thái.

“Hôm nay, nhà có thêm một bộ bát đũa. [Đáng yêu]”

Hình minh họa chính là bát cơm trắng to tướng trước mặt tôi.

Đi kèm trong ảnh là bàn tay phải đang cầm đũa của tôi.

Dù chất lượng ảnh bị nén, không khó để nhận ra...

Bát cơm đó đã được tôi nén chặt vô cùng.

Vốn dĩ lần đầu đến nhà người khác ăn cơm, tôi ngại xin thêm bát thứ hai, nên đã lèn chặt cơm trong bát để ăn được nhiều hơn.

Giờ phút này, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Nhưng điều tệ hơn lại nằm ở phần bình luận.

Tôi có thể nhìn thấy những người bạn chung đã để lại lời nhắn.

Dư Lộc gần như bình luận ngay lập tức:

“Ai đây! Đây là ai!”

Lục Diêu có lẽ nhận ra chiếc vòng tay của tôi trong ảnh, liền để lại hàng loạt bình luận rời rạc:

“Cô ấy ở nhà anh? Không, anh đăng cái này là ý gì??”

“Nói với cô ấy, tôi đang chờ ngoài cổng nhà anh để đón cô ấy.”

“Giỏi lắm! Cứ chờ đấy!!”

Tôi chậm rãi quay đầu nhìn Lăng Tiêu.

“Bác sĩ Lăng, tại sao anh lại đăng một dòng trạng thái như vậy?”

Lăng Tiêu bình thản trả lời:

“Bình thường mọi người đều nghĩ tôi lạnh lùng, khó gần. Tôi muốn thể hiện một mặt hiếu khách, nhiệt tình của mình.”

Tôi cạn lời.

“Bác sĩ Lăng, anh quen Dư Lộc và… Lục Diêu như thế nào?”

“Dư Lộc là bạn của bạn tôi. Ba năm trước, tôi du học, cô ấy cũng sang đó. Có một ngày, Lục Diêu thêm tôi trên WeChat, nói rất nhiều điều kỳ quặc, còn bảo tôi chăm sóc cô ấy.”

Tôi chợt nhớ ra.

Người ta nói, năm đó Dư Lộc theo đuổi một chàng trai ra nước ngoài.

Giờ mới vỡ lẽ:

“Hóa ra người Dư Lộc theo đuổi lại là anh?”

Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc lạ thường.

“Tôi và cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì. Thậm chí, còn không được tính là bạn.”

Tôi nhanh chóng xâu chuỗi các mối quan hệ:

“Vậy là, ba năm qua, mỗi dòng trạng thái Lục Diêu đăng trên WeChat, anh đều thấy đúng không?”

“Đúng.”

Tôi nhớ lại lần đầu gặp Lăng Tiêu ở bệnh viện, ánh mắt anh nhìn tôi như ngây dại.

Mãi đến khi Linh Nguyệt hét lên như bị chọc tiết, anh mới hoàn hồn.

“Vậy lúc đó, ở bệnh viện, lần đầu chúng ta gặp nhau, anh nhận ra tôi đúng không?” Tôi hỏi.

“Không đúng. Thứ tự sai rồi.” Lăng Tiêu vừa lái xe vừa đáp.

Từng từ, từng chữ, như mũi kim đâm thẳng vào lòng tôi.

“Trước tiên, tôi gặp cô ở bệnh viện. Sau đó, mới nhận được lời mời kết bạn của Lục Diêu. Trong vòng bạn bè của anh ta, tôi lại nhìn thấy cô.”

“Nếu không phải vì thấy cô trong vòng bạn bè của anh ta… tôi đã chẳng kiên nhẫn nghe những lời nhảm nhí của anh ta, cũng không giữ kết bạn với anh ta đến giờ.”

Những thông tin này như đập ầm ầm trong đầu tôi, khiến tôi choáng váng.

Cuối cùng, tôi chỉ nắm được một điều:

Hóa ra, khi Lục Diêu đang ở bên tôi, anh vẫn không quên được bạch nguyệt quang của mình.

Thậm chí còn hạ mình nhắn tin những điều vô nghĩa đến ý trung nhân của cô ấy.

Mắt tôi cay xè, không nói nên lời.

Lăng Tiêu lặng lẽ đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

“Đừng buồn, đàn ông đầy rẫy ngoài kia, đổi người khác là được.”

Tôi hít mũi:

“Những tin nhắn anh ta gửi cho anh, có tiện cho tôi xem không?”

Lăng Tiêu ngẩn ra vài giây.

Rồi quả quyết:

“Không! Tiện!”

Không tiện thì không tiện vậy.

Nhưng vẻ mặt như bị lột quần của anh ta là thế nào đây?

10

Những ngày tiếp theo, tôi ở nhà Linh Nguyệt vào buổi tối, buổi sáng thì đi làm cùng Lăng Tiêu.

Vì luôn có chuyện xảy ra, khoảng thời gian khổ sở vì chia tay cũng trôi qua nhanh hơn.

Lăng Tiêu giống như một người rừng đang dần học cách hòa nhập.

Không chỉ học cách quan tâm đến người khác, anh thậm chí còn học nấu ăn.

Khiến dì Vương hoảng hốt, lo sợ mình sắp thất nghiệp.

Một "nạn nhân" khác chính là bác sĩ Vương – đồng nghiệp đối diện bàn làm việc của Lăng Tiêu.

Vốn dĩ, Lăng Tiêu thường xuyên tăng ca.

Nhưng giờ anh đột nhiên không thích tăng ca nữa.

Bác sĩ Vương phải một mình gánh vác, đến mức đường chân tóc ngày càng cao.

Linh Nguyệt khen ngợi không ngớt:

“Người có tính cách bất thường nhất ở nhà mình, dạo này càng ngày càng giống người bình thường.”

Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy hơi không bình thường.

Ví dụ, trước khi đi ngủ, anh ấy quan tâm tôi như quan tâm bệnh nhân: “Dạo này thấy thế nào, ngủ quen chưa?”

Tôi gật đầu: “Quen rồi.”

Chớp mắt, anh đã đăng một dòng trạng thái.

“Cô ấy cuối cùng cũng quen với giường của tôi. [Đáng yêu]”

Hình minh họa là bộ quần áo của tôi treo ở đầu giường anh.

Khi tôi nhìn thấy, bình luận dưới bài đã được dọn sạch sẽ:

“Bình luận này đã bị xóa.”

“Bình luận này đã bị xóa.”

Tôi kinh ngạc đến mức lắp bắp:

“Bác sĩ Lăng, dòng này cũng là để thể hiện anh hiếu khách sao?”

Lăng Tiêu vừa bóc bưởi cho tôi, vừa thản nhiên đáp:

“Không, dòng này là để ‘phát cẩu lương’ (cơm chó).”

Người đầu tiên bị “cẩu lương” đập trúng chính là Dư Lộc.

Có lẽ vì bị đập quá đau, cả đêm cô ấy mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, cô đã đứng đợi trước cửa nhà Lăng Tiêu, dáo dác ngó nghiêng.

Cô muốn tận mắt nhìn xem, người con gái khiến Lăng Tiêu đăng trạng thái khiến cô ghen đến phát điên là ai.

Nhưng vận xui đeo bám cô.

Linh Nguyệt, người luôn ngủ muộn dậy trễ, hôm đó lại dậy sớm bất thường.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Linh Nguyệt nở nụ cười đầy sát khí:

“Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông vào!”

Linh Nguyệt đã muốn đánh người từ lâu, chỉ ngặt nỗi đang sống trong xã hội văn minh, không tiện ra tay giữa ban ngày.

Cô từ từ xắn tay áo, khí thế ngút trời hét lên:

“Bắt trộm!”

Rồi xông lên, đấm đá loạn xạ.

Dì Vương nghe tiếng hét, còn ngái ngủ chạy ra, cầm theo cây chổi gia nhập cuộc ẩu đả.

Tiếng khóc của Dư Lộc ngày càng thảm thiết, dì Vương tỉnh táo lại một chút, hỏi:

“Đánh thế này có nặng quá không?”

Linh Nguyệt nói:

“Không nặng thì trộm có nhớ đời không? Mà dì nấu ăn không giỏi, đánh người cũng chẳng ra gì cả!”

Chương 5; https://mathienky.net/chuong/bac-si-lang-vua-gianh-vua-cuop/254/chuong-5

(Đã hết truyện)

Hạnh Phúc Là Khi Không Còn Phải Giả Vờ Cười (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: hiện đại, ngôn tình, vả mặt, Gia đình,

Chồng tôi vốn mắc chứng sạch sẽ thái quá, vậy mà dạo gần đây lại quay sang cắn móng tay trước mặt tôi.

Lúc đón con tan học, khóe miệng anh ta còn dính cả kem.

Tôi còn tưởng anh học theo thói quen của con bé, không nhịn được trêu một câu:

“Đường đường là tổng giám đốc mà càng ngày càng giống con nít đấy!”

Nhưng khi tôi lén đến trường đón con, lại thấy anh ta đang dịu dàng cắt móng tay cho cô giáo của con.

Cô gái đó vừa ăn kem, vừa hôn anh ta.

“Không ngờ chú lớn tuổi lại biết cưng chiều người ta thế này. Nhưng mà… với vợ chú cũng dịu dàng vậy sao?”

Anh ta cười đáp: “Em cũng là trẻ con cần người chăm, sao so được với cô ấy.”

Tối hôm đó, tôi đăng luôn ảnh lên nhóm phụ huynh:

“Trường lúc nào thì cho trẻ em quá tuổi đi làm giáo viên vậy? Làm ơn có ai đến nhận người thân giùm đi?”

1

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, máu trong người tôi như sôi trào lên tận đỉnh đầu.

Nếu tôi nhớ không nhầm, cô giáo mới tên là Hà Thanh Thanh, mới nhận việc được khoảng một tháng.

Trùng hợp là chồng tôi – người xưa nay chẳng mấy quan tâm con cái – lại chăm chỉ đến đón con đúng một tháng nay.

Vốn dĩ hôm nay tôi được nghỉ phép, định lén tới đón con để tạo bất ngờ, ai ngờ lại tự tặng cho mình một “cú sốc”.

Tôi run rẩy móc điện thoại ra, lén chụp lại bằng chứng ngoại tình của hai người.

Do dự một chút, cuối cùng tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì, đưa con về nhà trước.

Hai tiếng sau, chồng tôi mới “ra vẻ” gọi điện đến:

“Vợ ơi em lén đón con mà không nói với anh một tiếng, làm anh lo muốn chết.”

Tôi liếc sang con gái đang vui vẻ ăn McDonald’s và xem tivi, bật cười lạnh.

Ngoại tình thì hăng, đến lúc này mới nhớ ra còn có con gái cơ à?

Tôi cố nén giận, trả lời tỉnh bơ:

“Hôm nay em nghỉ nên đón con sớm. Anh về đi, có chuyện muốn nói.”

Tắt máy, tôi ngồi yên trên ghế, cố kiềm chế cảm xúc.

Trong đầu cứ quanh quẩn câu hỏi: Lúc đối mặt, tôi nên nói gì với anh ta?

Ba năm yêu nhau, sáu năm kết hôn, tôi vẫn còn chút hy vọng mong manh, mong anh ta có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.

Nhưng khi anh ta bước vào nhà, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là miếng dán mí mắt trên mu bàn tay anh ta.

Tôi gần như muốn ngã quỵ vì tức giận.

Chưa kịp mở miệng, tôi đã lôi anh ta vào phòng:

“Làm cái gì vậy? Anh còn chưa ăn cơm…”

Tôi ném ảnh vào mặt anh ta, gằn từng chữ:

“Chưa ăn? Tôi thấy anh ăn ngon lành lắm rồi!”

Vừa nhìn thấy ảnh, anh ta sững người, rồi lập tức giơ tay giật điện thoại, nhưng tôi né được.

“Xoá đi! Em mà gửi ra ngoài, Thanh Thanh phải làm sao? Em có gì thì cứ nói với anh, sao lại chụp trộm kiểu rẻ tiền thế?”

Mấy lời đó như nhát dao đâm xuyên tim tôi.

Vì anh ta không hề có ý định giải thích, chỉ chăm chăm bảo vệ cô ta.

“Anh còn biết xấu hổ không? Anh ngoại tình thì thôi đi, lại còn với cô giáo của con gái!”

Anh ta hừ lạnh một tiếng:

“Anh cũng là đàn ông, vì cái nhà này vất vả bao nhiêu năm, giờ có sai một bước thì đã sao? Mà người ta cũng chỉ là cô bé con thôi, anh làm được gì chứ?”

Cô bé con?

Tôi tức đến bật cười, quay người đi, nhân lúc anh ta đang tắm thì đăng ngay mấy tấm ảnh vào nhóm phụ huynh do chính Hà Thanh Thanh tạo ra.

Kèm theo một dòng:

“Ai làm ơn đến nhận giùm cô bé quá tuổi đi làm giáo viên này được không?”

Chưa đầy hai phút sau, nhóm nổ tung như ong vỡ tổ.

Dù ảnh chỉ chụp góc nghiêng, nhưng gương mặt của cô ta vẫn quá dễ nhận ra.

Rất nhanh, có phụ huynh nhận ra:

“Không phải là cô giáo Thanh Thanh mới đến sao? Nhìn giống quá.”



Bình luận