Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trò Đùa Với Lửa

Chương 5



Cũng không nhắc hắn rằng chính hắn là người phản bội trước.

Thay vào đó, tôi cố tình nâng cằm Tống Dư Bạch lên, liếc nhìn Phó Thâm đang đầy oán hận: "Nhưng phải làm sao đây? Ở bên anh ấy khiến tôi rung động, mê mẩn, không biết chán.

"Còn đối diện với anh, tôi chỉ muốn nôn."

Phải thừa nhận, đem câu nói này trả lại hắn đúng là một chuyện vô cùng sảng khoái.

Tâm trạng tốt lên không ít, tôi liền khoác tay Tống Dư Bạch bước vào nhà, sau đó khóa trái cửa lại.

Phó Thâm tức giận đập cửa ầm ầm nhưng cũng chẳng làm gì được.

Căn nhà này đã được tòa xử cho tôi, hắn không còn tư cách bước vào nữa.

Tống Dư Bạch đặt những túi đồ xuống, đứng thẳng dậy nhìn tôi: "Rung động..."

Anh bước về phía tôi một bước: "Mê mẩn..."

Tôi bị anh ép sát vào tủ giày nơi cửa ra vào, không còn đường lui.

"Không biết chán... hửm?"

Anh ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp, mang theo chút trêu chọc như thể có dòng điện chạy qua: "Vậy khi nào thì em chịu đi đăng ký kết hôn với anh?"

Anh dịu dàng dụ dỗ, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con.

Để giữ tỉnh táo, tôi giơ tay chống lên ngực anh, giữ khoảng cách: "Không vội đâu, để em xem xét thêm đã."

Bình thường Tống Dư Bạch luôn điềm đạm lễ độ, lúc nào cũng giữ chừng mực.

Thế nhưng lần này, anh lại thuận thế bắt lấy tay tôi, giơ cao lên trên đầu, mạnh mẽ đẩy tôi dựa vào cửa.

Một tay còn lại của anh cẩn thận lót sau gáy tôi, sợ tôi bị va chạm.

Hơi thở của anh phả lên da tôi, đôi môi mỏng khẽ mở: "Nhưng anh không muốn đợi nữa."

Tim tôi đập loạn, hơi hoảng hốt.

Ánh mắt Tống Dư Bạch chăm chú nhìn tôi, giọng nói khẽ run, mang theo vài phần tủi thân: "Chiêu Chiêu, anh không muốn chờ nữa, gả cho anh đi, được không?"

Tôi còn chưa biết phải trả lời thế nào, bên ngoài vang lên giọng nói đầy cáu kỉnh của Phó Thâm: "Hai người đang làm gì trong đó? Mau mở cửa!"

Tống Dư Bạch nhíu mày đầy chán ghét nhưng ngay sau đó lại quay sang, ánh mắt dịu dàng dừng trên tôi: "Đừng quan tâm đến hắn. Ngoan, giúp anh tháo kính ra nào."

Giống như bị bỏ bùa, tôi ngoan ngoãn tháo kính cho anh.

Trước mắt tôi, người đàn ông quen thuộc lại bỗng trở nên xa lạ.

Từng đường nét trên gương mặt dường như càng thêm tinh tế.

Một chú cún ngoan ngoãn phút chốc hóa thành một con sói hoang.

Sự tương phản bất ngờ này khiến tôi nhất thời sững sờ.

Hơi thở giao hòa, tôi không dám thở mạnh, hơi nóng lan dần đến vành tai.

Trong lúc Phó Thâm tức giận đập cửa, Tống Dư Bạch nghiêng đầu, áp môi xuống môi tôi.

Không lâu sau, tiếng đập cửa biến mất.

Có lẽ vì tôi gọi quá lớn.

Nhưng biết sao được, ai bảo Tống Dư Bạch lại giỏi như thế chứ?

12

Về sau, vào một ngày đẹp trời, tôi thoải mái cuộn tròn trên ghế sofa mà lướt điện thoại.

Bỗng nhiên, tôi thấy một tin tức gây chấn động trong thành phố.

Một người đàn ông họ Phó phát hiện con mình không phải ruột thịt liền cầm dao đâm vợ.

Người vợ trong cơn nguy kịch liều mạng phản kháng, kết quả đâm chết chồng.

Nhân vật chính của câu chuyện chính là gã chồng cũ lăng nhăng của tôi và cô nhân tình xinh đẹp của hắn.

Vì thai kỳ đã lớn, Văn Nặc không thể phá bỏ đứa bé nên cuối cùng họ vẫn kết hôn.

Thực ra ban đầu tôi chỉ muốn để họ sống nghèo khổ bên nhau suốt đời.

Tôi biết rằng, đối với một kẻ đã từng ở trên đỉnh cao như Phó Thâm và một người tham hư vinh như Văn Nặc, cuộc sống túng thiếu mới là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Nhưng ai ngờ bọn họ lại tự biên tự diễn ra một kết cục kinh hoàng như vậy?

Thật đáng tiếc...

(Tôi đang nói "đáng mừng" đấy!)

Đặt điện thoại xuống, tôi bước vào bếp.

Ở đó, Tống Dư Bạch đang cúi người nấu ăn cho tôi.

Anh mặc chiếc áo thun trắng giản dị, đeo tạp dề ngang hông.

Vì thường xuyên tập thể hình, bờ vai anh rộng, eo thon, chỉ đơn giản đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta tưởng tượng xa xôi.

Tôi vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh: "Anh nói xem, sao anh lại tốt như vậy?

"Liệu có phải kiếp trước em đã cứu anh nên kiếp này anh đến báo ân không?"

Động tác của anh hơi khựng lại, sau đó khẽ đáp: "Đúng vậy."

Tôi sững sờ, vội buông tay.

Tống Dư Bạch lau khô tay, xoay người nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng nhìn tôi: "Năm ấy, khi bố mẹ anh qua đời, anh rơi vào tuyệt vọng nhất.

"Nhưng anh đã gặp một thiên thần, người đó lặng lẽ giúp đỡ anh bằng danh nghĩa ẩn danh.

"Anh từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tìm được người đó nữa.

"Nhưng không ngờ, trong công việc, anh lại tình cờ gặp lại cô ấy.

"Cô ấy vẫn mang những đường nét như khi còn nhỏ nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã nhận ra.

"Ban đầu, anh chỉ muốn báo ân.

"Nhưng sau đó anh lại không thể tự kiềm chế mà yêu cô ấy.

"Và điều anh không ngờ nhất là... cô ấy cũng yêu anh."

Anh mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như một dải ngân hà sáng rực: "Chiêu Chiêu, có phải tất cả may mắn của đời này, anh đều đã dùng hết để gặp được em không?"

Tôi ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt trong veo của anh, ký ức chợt ùa về.

Năm tôi tám, chín tuổi, trong một chuyến du lịch đến vùng Vân Quý, tôi từng thấy một cậu bé nép bên cửa sổ lớp học cũ kỹ.

Tôi tò mò hỏi: "Sao cậu không vào học?"

Cậu bé lấm lem bụi đất nhưng đôi mắt lại sáng trong.

Cậu ta ngước nhìn lớp học, nhỏ giọng đáp: "Vì mình không có tiền mua sách vở."

Tôi ngạc nhiên: "Ba mẹ cậu không mua cho cậu à?"

Cậu ta cúi đầu: "Họ đều mất vì bệnh rồi.

"Nhưng mình muốn học để lớn lên làm bác sĩ, cứu những người bị bệnh."

Tôi suy nghĩ một lát sau đó vui vẻ cười: "Không sao, nhà mình có tiền.

"Mình sẽ nhờ ba giúp cậu đi học!"

Nói xong, tôi nhảy chân sáo chạy đi.

Bừng tỉnh, tôi nhìn Tống Dư Bạch, lắp bắp: "Anh... chính là cậu bé năm đó?"

"Ừm, là anh."

Gió nhẹ lay động rèm cửa, ánh nắng xuyên qua khe hở hắt lên khuôn mặt anh.

Mọi thứ đều đẹp đẽ đến mức vừa vặn.

(Toàn văn hoàn)

(Đã hết truyện)

Hủ Tục Chết Người (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: drama, hiện đại, Báo thù, Linh dị, Kinh dị,

Bạn đã nghe nói qua phương thuốc "châm kim cầu con" chưa?

 

Dùng kim đã ngâm rượu đâm vào đầu cô gái. Cô gái càng kêu to, càng thảm thiết, những bé gái của thai đầu sẽ sợ hãi, khả năng sinh con trai ở lần mang thai tiếp theo càng cao.

 

Mẹ tôi tin điều này một cách mù quáng, đã đâm hàng chục cây kim thép vào đầu em gái tôi.

 

Em gái tôi cứ kêu đau, khóc rống ba ngày rồi tắt thở.

 

Một tháng sau, mẹ tôi đạt được ước nguyện, sung sướng xoa bụng mình.

 

Ba tháng sau, em gái tôi trở về rồi...

 

1

 

Khi biết tin em gái tôi qua đời, lúc đó mẹ tôi đang ăn cơm.

 

Bà không hề ngẩng đầu lên, nhét một miếng thịt mỡ vào miệng, nhai chóp chép, mãi một lúc sau mới “ờ" một tiếng.

 

Đến chiều tối, bà nhớ ra chưa cho lợn ăn, xách một bó rau lợn đi đến chuồng lợn.

 

"Con nhỏ chết tiệt, chết cũng không chọn một nơi tốt để chết!"

 

"An An, mau đến dọn dẹp đi!" Mẹ tôi gào lên gọi tôi.

 

Lật đật chạy ra.

 

Mùi hôi thối trong không khí khiến tôi không khỏi buồn nôn.

 

Nửa cái đầu của em gái tôi cắm vào máng lợn, tay còn nắm một ít thức ăn cho lợn, trông như đang định đưa vào miệng, tiếc là miệng em đã bị khâu lại.

 

Mấy hôm trước dì Lý thấy em đáng thương nên cho em một củ khoai lang, mẹ tôi rất ghét dì Lý, trước mặt dì Lý đã giẫm nát củ khoai lang.

 

Bà lẩm bẩm chửi rủa dọn dẹp chuồng lợn, thấy chưa hả giận lại đá em gái tôi mấy cái, lấy một cái chiếu cuốn em gái tôi lại rồi bảo tôi vứt lên núi.

 

"Con không dám." Tôi rụt cổ lại, nói khẽ.

 

Mẹ tôi lập tức giơ tay định đánh tôi, dừng lại vài giây rồi lại hạ xuống, dịu giọng khuyên tôi: "Em con không nặng đâu, con vứt lên núi Nữ Nhi, về nhà mẹ cho con ăn kẹo."

 

Loại kẹo đó tôi đã thấy rồi, đựng trong lọ thủy tinh bọc giấy màu, rất đẹp.

 

Đôi khi bố sẽ lẻn vào phòng em gái tôi một lúc, hôm sau em gái tôi sẽ nắm mấy viên kẹo đó trong tay.

 

Tôi không muốn ăn loại kẹo đó.

 

Thế là tôi cúi đầu không nói gì, cũng không nhúc nhích.

 

Mẹ tôi tức giận lại muốn đánh tôi.

 

Bố tôi lúc này từ ngoài về, nhìn cái chiếu không nói gì, gọi tôi cùng ông đem em gái đi vứt.

 

Tôi nhân lúc bố tôi không để ý đã thay bộ quần áo Tết của mình cho em.

 

Em gái tôi luôn thích học theo tôi, tôi mặc màu đỏ em cũng muốn mặc, tôi mặc màu xanh em không có, thế là em đi bộ mấy chục dặm đường núi để hái cỏ xanh, nhuộm quần áo thành màu xanh, về nhà thì bị đánh một trận tơi bời.

 

Bộ quần áo này em đã muốn từ lâu rồi, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện của em ấy.

 

.…..

 

Khoảng một tháng sau, mẹ tôi có thai.

 

Bà vui sướng xoa bụng mình.

 

Bụng mẹ tôi nhọn hoắt, rốn lồi ra ngoài, đường chỉ trên bụng rất đen.

 

Ngay cả ông Trần mù xem bói ở đầu làng cũng nói là con trai.

 

Mỗi ngày có rất nhiều người đến hỏi mẹ tôi bí quyết sinh con, mẹ tôi cứ úp mở mãi không chịu nói.

 

Cho đến khi có người mang nửa con lợn đến, bà mới cắn hạt dưa chậm rãi nói: "Châm kim vào thai trước là con gái, thai sau nhất định sinh con trai, là cao nhân bảo tôi thế đấy.”

 

"Cây kim này cũng cầu kỳ lắm, tốt nhất nên ngâm trong rượu hùng hoàng ba ngày ba đêm."

 

"Khi châm đừng mềm lòng, phải dùng sức, đồ lỗ vốn kêu càng to, mấy con phá của sau càng không dám đến đầu thai, tự nhiên thai sau sẽ là con trai thôi."

 

Bố tôi cũng vui mừng mang rượu ủ từ đợt tết ra, hễ ông ta uống say là bắt đầu nói linh tinh, nói rằng nhà mình trước đây là vương công quý tộc, nếu không phải hoàng đế bị chặt đầu, bây giờ chưa chắc đã là vương gia, sao lại làm cái nghề nông dân vất vả này.

 

Mẹ tôi tâm trạng tốt, kéo tay tôi hỏi đứa trong bụng bà có phải là em trai không.

 

Trong chuyện này mẹ tôi rất coi trọng ý kiến của tôi.

 

Khi tôi mới sinh, dì Lý nói tôi có mệnh tốt, sẽ vượng những người xung quanh, muốn bỏ tiền mua tôi, mẹ tôi đương nhiên không đồng ý, mắng cho dì ấy một trận rồi đuổi đi.

 

Nhưng trong lòng bà vẫn hơi tin dì Lý, đối với tôi không tùy tiện đánh mắng như đối với em gái tôi.

 

Sau này bố tôi lên núi không cẩn thận rơi vào bẫy thợ săn, cái hố sâu đến ba mét, nếu không phải tôi tình cờ đi qua, bố tôi chắc chắn đã mất mạng. Sau đó lại gặp hạn hán, cả làng không có thu hoạch gì, chỉ có nhà chúng tôi thu hoạch tốt nhất.

 

Những chuyện tương tự như vậy không đếm xuể.

 

Bố tôi và bà nội tôi tin chắc tôi là sao may mắn.

 

Tôi gật đầu, mẹ tôi hài lòng nhét một củ khoai lang vào tay tôi.

 

Tôi nhìn củ khoai lang trong tay lại nghĩ đến em gái, sóng mũi cay cay.

 

Trước khi chết em ấy vẫn kêu đói.

 

Em gái tôi lúc sống đã đủ khổ rồi, tôi không muốn em ấy ở dưới đó vẫn phải chịu tội.

 

Buổi tối đợi bố mẹ tôi ngủ say, tôi lén chạy ra đầu làng đốt giấy tiền cho em, lại đặt cơm trắng giấu trong quần áo bên đường, cắm ba nén hương, gõ vào bát gọi em ấy đến ăn cơm, lấy tiền.

 

2

 

Sáng hôm sau, bố tôi từ ngoài về, tay xách mấy con thỏ, ông nói hôm nay gặp may, mấy con thỏ mù đột nhiên chạy đến trước mặt ông không chịu đi.

 

Ông ấy đánh chết hết, mang về cho mẹ tôi bồi bổ.

 

Bà nội tôi ngăn lại, nói phụ nữ có thai không được ăn thỏ.

 

Mẹ tôi nhìn chằm chằm mấy con thỏ, nước dãi chảy ròng ròng, cảm giác giây tiếp theo bà sẽ lao vào, tiếc là bà không dám cãi lời bà nội.

 

Bố tôi đưa thỏ cho tôi, bảo tôi xát muối treo lên.

 

Mẹ tôi không biết từ lúc nào đã đi theo sau tôi.

 

"Cho mẹ một con." Mẹ tôi giật lấy một con thỏ từ tay tôi, hung dữ đe dọa tôi, "Đừng nói cho bà nội và bố con biết."

 

Vẻ mặt bà có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng không dám hỏi, có lẽ là do mang thai nên ảnh hưởng.

 

Thời gian sau, khẩu phần ăn của mẹ tôi càng ngày càng nhiều, bụng cũng càng ngày càng to.

 

Mới hơn hai tháng, bụng đã lớn như sản phụ sắp sinh.

 

Bà vén áo lên bảo tôi sờ bụng bà, đầy mong đợi hỏi: "Con xem em trai có ổn không?”

 

Bụng bà bị căng đến biến dạng, to bất thường, tay tôi sờ lên cảm giác như chỉ cách thai nhi trong bụng bà một lớp da mỏng.

 

Mẹ tôi vẫn không hề hay biết, vui vẻ xoa bụng mình, hát ru cho nó.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng chửi rủa của bà nội tôi, "Thằng khốn nào đã trộm gà của bà!"

 

Tôi cúi đầu liếc thấy trên ga trải giường của mẹ tôi dính mấy giọt máu, dưới giường còn có mấy thứ lông lá.

 

Mẹ tôi liếc nhìn tôi một cái đầy âm hiểm.

 

Tôi lập tức thu ánh mắt lại, không dám nhìn nữa.

 

"An An con đi tìm gì đó cho mẹ ăn đi, mẹ đói quá." Mẹ tôi nắm tay tôi nói.

 

Tay bà gầy như cành cây khô, những mạch máu ngoằn ngoèo như giun bò đầy cánh tay.

 

Cứ như thể những thứ ăn được trong mấy ngày nay đều bị "em trai" trong bụng hấp thụ hết.

 

Sau khi em gái tôi chết, việc giặt giũ được giao lại cho tôi.

 

Tôi bưng quần áo ra sông.

 

Dì Lý cũng đang ở bờ sông nói chuyện gì đó với bà mối của làng chúng tôi.

 

Bà mối này khác với bà mối bình thường, là chuyên làm mối cho người chết.

 

Dì Lý cười khổ lắc đầu, từ chối lời mai mối của bà mối cho con trai bà.

 

"Ôi, cũng là một đứa trẻ số khổ. Hãy chôn cất nó tử tế đi, chi phí tôi sẽ lo." Dì Lý móc mấy tờ tiền đỏ từ túi ra nhét vào tay bà mối, vừa quay người lại đã thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.



Bình luận