Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tổng Tài Lạnh Lùng Từ Trên Trời Giáng Xuống

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Cho tôi hỏi một lần thôi! Tôi muốn biết về bạn gái anh ta, tôi sốt ruột lắm rồi!

 

“Phu nhân à?” Khóe miệng Hoắc Tư Thừa hơi cong lên, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào, “Không đâu. Cô ấy không có trái tim, sẽ không lo cho tôi, cũng chưa từng bận tâm tôi sống hay ch ế t.”

 

“Hả? Sao lại thế được, hai người chắc hay ra ngoài chơi cùng nhau lắm mà?”

 

Ví dụ như cuối tuần đi đánh mạt chược chẳng hạn.

 

“Không.” Giọng anh ta bình thản, từng từ từng chữ rõ ràng, “Tôi không xứng.”

 

「……」

 

08

 

Hoắc Tư Thừa nói xong câu đó, quay người đi thẳng.

 

Anh ta bị gì vậy, nói chuyện kiểu gì mà chua lè.

 

Tôi thật sự rất muốn hỏi rõ.

 

Nhưng lại không có tư cách để hỏi.

 

Tôi: kẻ yếu đuối.

 

Bạn thân: “Cậu có nhận ra không, bây giờ cậu tò mò về anh ta kinh khủng luôn.”

 

Tôi: “Thì sao chứ, chứng tỏ tớ vẫn còn trẻ, ham học hỏi.”

 

Bạn thân: “Không, chứng tỏ cậu còn lưu luyến tình cũ, cậu có bệnh.”

 

「……」

 

Tôi trăn trở suy nghĩ tới tận năm giờ sáng.

 

Kết quả là hôm sau ngủ luôn không dậy nổi.

 

Cuối tuần cả phòng có buổi team-building, chín giờ xuất phát, tôi mở mắt đã là tám giờ rưỡi.

 

「……」

 

Thôi xong.

 

Im lặng ba giây, tôi vừa gào thét hối hận vừa bật dậy khỏi giường.

 

Chạy như bay đến cửa công ty, đúng chín giờ ba phút.

 

“Xin lỗi!” Tôi đỏ bừng cả mặt vì vội, “Tôi đến muộn!”

 

Cô hướng dẫn viên cười tít mắt:

 

“Không sao không sao, ghế của cô được giữ rồi, mau lên xe đi.”

 

Cô ấy nhích người sang một bên.

 

Lộ ra gương mặt lạnh tanh không biểu cảm của Hoắc Tư Thừa.

 

Tôi:「……」

 

Suốt dọc đường toàn tiếng cười nói rôm rả.

 

Nhưng mấy tiếng cười đó chẳng liên quan gì tới tôi.

 

Ngồi cạnh tôi là một cục đá băng lạnh lùng, khiến tôi chẳng dám ngủ.

 

Lợi dụng lúc anh ta cúi đầu trả lời email không nhìn tôi, tôi lén nhắn tin cho đồng nghiệp:

 



【Chuyện gì vậy trời! Hoắc tổng đâu phải người phòng mình, sao cũng đi team-building với chúng ta?!】

 

Đồng nghiệp:

 

【Không biết nữa! Mà cũng chẳng ai dám hỏi! Nhưng thêm một người cũng đâu có ảnh hưởng gì đến ngân sách, đi thì đi thôi!】

 

Tôi:【……】

 

Các người đúng là mặc kệ tôi sống ch ế t mà.

 

Tôi bứt rứt cả người, liếc trộm anh ta bằng khóe mắt.

 

Hôm nay anh ta mặc áo khoác gió màu đen, sống mũi cao thẳng đeo một chiếc kính gọng bạc lạnh lùng.

 

Cả khí chất cũng dịu đi một chút.

 

Giá mà biểu cảm cũng bớt lạnh lùng như vậy thì tốt rồi.

 

Giây tiếp theo, anh ta tắt hộp thư, ấn nút khóa màn hình, ngước mắt liếc tôi:

 

“Gì thế, cần tôi nhường chỗ cạnh cửa sổ cho cô à?”

 

“Không cần!” Tôi theo phản xạ ngồi thẳng dậy, bình tĩnh được hai giây, cảm thấy mình hơi phản ứng thái quá.

 

Lúng túng gãi má: “Tôi định hỏi anh có muốn ăn thạch không thôi.”

 

Hoắc Tư Thừa nhìn tôi một cái, rồi dời mắt đi: “Không ăn.”

 

“Ồ, vậy anh ăn kẹo sữa không?”

 

“Không.”

 

“Ăn snack không?”

 

“Không.”

 

「……」Trong túi tôi chỉ còn bấy nhiêu đó, “Vậy hay là anh…”

 

“Cô rảnh rỗi lắm à.” Hoắc Tư Thừa tháo kính xuống, khí chất lạnh như băng lập tức tràn ra.

 

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, tôi toát mồ hôi, không dám mắng lại.

 

“Ngồi trên xe thì còn gì để làm nữa… À.” Tôi chợt hiểu ra, “Anh không thích bị người khác làm phiền à?”

 

Anh hỏi lại: “Tôi thể hiện rõ ràng quá à?”

 

「……」

 

Suốt dọc đường, tôi không nói thêm với anh ta một câu nào.

 

Muốn lấy dũng khí.

 

Mà lấy mãi không lên nổi một chút nào.

 

Thử làm người hướng ngoại chỉ đổi lại một đời trầm cảm.

 

Nhưng mà…

 

Tôi nhắn tin cho bạn thân:【Kỳ lạ ghê, sao dạo này tớ cảm giác sếp cực kỳ có ác cảm với mình ấy?】

 

Bạn thân:【Cậu đắc tội với người ta à?】

 

【Không có mà.】

 

Nếu nhất định phải nói…

 



Tôi nhớ lại tối hôm trước gặp trong thang máy, anh ta bảo bạn gái anh không quan tâm sống chết của anh ta.

 

Đã biết bạn gái anh ta không phải tôi.

 

Vậy tức là anh ta đang giận bạn gái.

 

【Tôi hiểu rồi.】 Tôi nói, 【Chắc là anh ta cãi nhau với bạn gái, nhưng không nỡ mắng cô ấy, nên đem bực bội trút hết lên đầu tớ!】

 

Không được.

 

Tôi quyết định: 【Chờ lát nữa xuống xe, ăn xong cơm trưa, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh ta.】

 

Bạn thân:【Nói gì? Mặc dù cậu không muốn yêu qua mạng nữa, nhưng vẫn muốn hôn môi anh ta?】

 

Tôi:【Không có! Làm sếp thì có tức cũng phải tự tiêu hóa, không được đổ lên đầu nhân viên, làm thế là không đúng với tôi.】

 

Bạn thân:【……】

 

Bạn thân:【Cậu nói bậy mà còn không có câu nào hữu ích.】

 

Tôi nghe câu đó là không vui rồi, sao lại không hữu ích?

 

Quản lý ngược lên trên là một phần công việc của tôi đó.

 

Tới được khách sạn suối nước nóng thì cũng đã là buổi trưa.

 

Mọi người chia nhóm vào phòng, đến giờ ăn trưa, tôi tức tối nhìn chằm chằm Hoắc Tư Thừa.

 

Suốt bữa ăn chỉ nghĩ, lúc nào mới lôi được anh ta ra nói chuyện riêng.

 

Đi lên núi hay ra bờ nước?

 

Phải tìm chỗ nào vắng người, nguy hiểm một tí, để tạo không khí.

 

Đồng nghiệp khều tôi: “Tiểu Hạ.”

 

Tôi: “Gì thế?”

 

Đồng nghiệp: “Thu lại ánh mắt được không, cậu nhìn như sắp rút d a o đâ m sếp vậy đó.”

 

「……」

 

Tôi cố kiềm chế, đứng dậy:

 

“Được rồi, tôi không đâm anh ta nữa. Thịt xiên nướng chín rồi, tôi đi gọi anh ta tới ăn chung.”

 

Vừa mới đứng dậy, đi chưa được mấy bước.

 

Dây giày chân trái bị vướng vào chân ghế, tôi mất đà, không kịp phản ứng.

 

Cả người lôi theo cái ghế đổ ầm xuống đất, quỳ rạp ngay trước mặt Hoắc Tư Thừa đang đi về phía này.

 

Hoắc Tư Thừa: ?

 

Gương mặt lạnh lùng cả ngày của tổng Hoắc cuối cùng cũng nứt ra một chút.

 

Trong không khí tĩnh lặng, anh ta do dự hai giây, nghiêm túc thấp giọng hỏi:

 

“Cái này… cô cần tôi… lập tức hồi lễ không?”

 

「……」

 

09

 

Tôi cứ thế, chẳng báo trước gì, mà ngã trẹo chân.

 



Sao có thể có chuyện xui xẻo đến mức này chứ.

 

“Tất cả đều là lỗi của Hoắc Tư Thừa…!”

 

Bác sĩ khách sạn đang siết băng, tôi đau quá hét lên một tiếng, “Nhẹ tay chút đi.”

 

Bác sĩ nhún vai: “Nhẹ rồi đấy, vết thương thế này mà không bôi thuốc băng bó cẩn thận là dễ để lại sẹo lắm.”

 

Tôi nước mắt lưng tròng, nói linh tinh: “Thì để lại cũng được… tôi không mặc váy là được chứ gì.”

 

「……」

 

Bác sĩ im lặng nửa giây, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

 

“Vào đi.” Bác sĩ quay đầu lại, “Hoắc tổng?”

 

Hoắc Tư Thừa cao lớn bước vào phòng, gật đầu nhàn nhạt: “Nặng lắm không?”

 

“Không sao, chỉ là bôi thuốc sẽ hơi đau chút.”

 

“Vất vả rồi.” Anh nói, “Để tôi làm đi.”

 

Bác sĩ không hỏi nhiều, đặt tăm bông xuống rồi rời khỏi phòng.

 

Trong không gian nhỏ hẹp, tôi ngửa đầu nhìn Hoắc Tư Thừa.

 

Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, trong đôi mắt nâu nhạt ấy vẫn chẳng có chút cảm xúc nào.

 

“Hoắc tổng.” Tôi an ủi anh, “Anh đừng lo, tôi sẽ không đổ vạ cho anh đâu.”

 

「……」

 

Hoắc Tư Thừa bước một bước dài đến ngồi xuống ghế.

 

Không vòng vo, áp lực từ anh dội thẳng tới:

 

“Chỗ nào bị trầy, cho tôi xem.”

 

“Không có gì đâu mà…”

 

“Ở đâu. Tôi đếm nhé, ba, hai—”

 

「……」

 

Tôi vội chỉ vào đầu gối:

 

“Xem đi xem đi! Đầu gối, thấy chưa! Thấy cái vết máu này chưa!”

 

Hoắc Tư Thừa cúi mắt xuống, yết hầu khẽ chuyển động.

 

Một lúc sau, anh ta khàn giọng: “Không đeo kính, nhìn không rõ.”

 

Nói xong, không đợi tôi phản ứng.

 

Anh ta cau có kéo tay tôi, lôi thẳng tôi lại gần.

 

Tôi:「?」

 

“Đi trên đường bằng mà cũng ngã được.” Anh ta nói, “Đi mà không nhìn đường à?”

 

“Mặt đất không bằng phẳng, tôi bị vướng ghế…”

 

“Ừ, đường không bằng phẳng, dù mắt có thấy, chân cũng phải cố đâm vào. Trên người chẳng có gì đặc biệt, chỉ có bản năng phản kháng là mạnh.”

“Tôi…” Tôi vừa định cãi lại, thì chợt nhận ra điều gì đó, “Khoan đã, tôi cho anh ăn vặt anh cũng mắng tôi, tôi ngã anh cũng mắng tôi, anh hung dữ với tôi làm gì?”

 

Hoắc Tư Thừa bình tĩnh nhìn tôi: “Tôi nói sai à?”



 

Rõ ràng ánh mắt anh ta trong veo.

 

Nhưng ánh nhìn lại chẳng chút dịu dàng.

 

Rõ ràng là đang hung dữ với tôi.

 

Mà tôi lại chẳng thể mắng lại.

 

Tôi bỗng thấy tủi thân.

 

Tại sao, cùng là chia tay, mà chỉ có tôi là đau lòng, còn anh thì bình thản như không?

 

“Tất nhiên là không đúng.” Tôi tức giận đẩy anh, nhưng không đẩy nổi, “Còn nữa, liên quan gì đến anh chứ, anh chỉ là sếp của tôi, hai ta thậm chí còn không cùng phòng ban! Anh quản tôi sát thế, CEO biết không? Có tin tôi mách CEO là anh nhiều chuyện không—”

 

Anh ta im lặng nhìn tôi.

 

Tôi, “Để, để CEO vả vào miệng anh.”

 

Khóe môi Hoắc Tư Thừa hơi cong lên, ngực khẽ rung: “Ồ.”

 

Tôi lập tức vỡ trận.

 

“Anh cười gì chứ? Tôi buồn cười lắm à?” Tôi ngồi thẳng người, cố gắng ngẩng đầu túm lấy cổ áo anh ta, “Tôi định nói với anh từ sáng rồi đó, anh là đàn ông trưởng thành, so đo cái gì với tôi? Ai chọc anh thì anh chọc lại họ đi, giận dỗi với tôi làm gì? Tôi là cái túi cát à?”

 

Tôi thật sự rất tức.

 

Cố gắng kìm nén, cố gắng nói nặng lời:

 

“Tôi nói anh biết, Hoắc Tư Thừa, nếu anh không muốn tôi làm nữa, tôi sẵn sàng nghỉ việc bất cứ lúc nào! Nhưng anh không được phép chế giễu tôi! Trâu bò cũng có tôn nghiêm đó anh biết không!”

 

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, giọng khẽ: “Tôi chế giễu lúc nào?”

 

“Vừa nãy!”

 

“Vừa nãy tôi không cười.”

 

“Có cười! Anh thấy tôi buồn cười, anh cho rằng tôi không dám tố cáo với CEO!” Tôi càng nghĩ càng thấy ấm ức, đe dọa, “Tôi nói cho anh biết, không những tôi sẽ mách, tôi còn sẽ gửi mail khiếu nại, rồi chặn luôn trước văn phòng tổng giám đốc mà mách nữa đó—”

 

“Không phải. Tôi thấy em đáng yêu.”

 

“Thấy chưa tôi biết ngay mà! Anh đúng là…” Tôi khựng lại, “Hả?”

 

“Buổi sáng tôi thực sự đang giận.” Ánh mắt anh hơi tối, suy nghĩ một chút rồi khẽ nói, “Hôm qua tôi cũng giận, ngày nào nhìn thấy em cũng giận.”

 

Tay tôi vẫn đang nắm lấy cổ áo anh.

 

Khoảng cách gần, tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người anh, cả mùi hương sạch sẽ trên áo khoác anh mặc.

 

Đầu óc tôi trống rỗng một giây.

 

Tôi hơi ngơ: “Gì cơ?”

 

“Bị chia tay ngang ngược như vậy, tôi không được giận sao?” Giọng anh trầm thấp, “Rõ ràng ngày nào cũng gặp, nhưng em cứ lén lút nhìn tôi mà không chịu nói gì. Nhìn thấy tôi thì tránh, gặp tôi lại chạy—”

 

Anh tiến sát lại gần, bóng đổ xuống người tôi như đè ép cả không gian, khiến tôi không còn chỗ trốn.

 

Từng chữ, từng câu, anh khàn giọng nói ngay bên tai tôi:

 

“Anh chưa nhốt em lại đã là tuân thủ pháp luật lắm rồi. Đến giận cũng không được sao, Chi Chi?”

 

10

 

Tuyệt lắm.

 

Tôi lại lật xe lần nữa rồi.



 

Rốt cuộc tôi đã lộ thân phận từ khi nào vậy?

 

Nhưng mà nghĩ lại…

 

Tôi trước mặt Hoắc Tư Thừa, thật sự từng che giấu được gì sao?

 

11

 

Từ góc nhìn của Hoắc Tư Thừa.

 

Tôi đúng là kỳ lạ không sao hiểu nổi.

 

Cảm xúc bất ổn, điên rồ, chẳng giống người bình thường.

 

“Đang yêu đương ngon lành, hôm gặp mặt nói sẽ tới, kết quả lại không đến.”

 

“Về rồi lập tức trở nên lạnh nhạt, nhắn tin thì trả lời lấy lệ.”

 

“Chưa được mấy ngày đã nói muốn chia tay.”

 

Hoắc Tư Thừa bình tĩnh kể ra từng tội trạng của tôi.

 

“Tôi cứ tưởng là mình xấu đến mức kinh thiên động địa, dọa em sợ không dám nhận mặt, phải bắt chuyến tàu đêm bỏ trốn.”

 

“Tất nhiên không phải, nhưng… nhưng chuyện này đúng là lỗi của anh.” Tôi trừng mắt, cãi lý, “Anh chưa bao giờ nói với tôi anh là sếp tôi!”

 

“Công ty game này là công ty con nhà tôi, tôi tưởng em biết. Tôi nói tên công ty nhà tôi rồi, em không nhớ à?”

 

Tất nhiên là không nhớ.

 

Nhưng tôi không chịu thua: “Anh đừng có đánh trống lảng! Đổi lại là anh, anh có yêu sếp mình không? Chuyện này là lỗi của ai?”

 

Hoắc Tư Thừa mặt không cảm xúc: “Lỗi của tôi.”

 

“Thế mới đúng.” Tôi gật đầu hài lòng, “Với cả, anh chắc là anh chỉ có mỗi tôi là bạn gái thôi sao?”

 

Hoắc Tư Thừa nhướng mày: “Tất nhiên. Hoặc em nghĩ tôi nên có bao nhiêu người?”

 

“Thì… người có tiền muốn yêu bao nhiêu người thì yêu.”

 

“Em cũng đâu thiếu tiền, vậy lúc yêu tôi, em còn dây dưa với mấy thằng nhóc khác à? Bạn trai như tôi, em cũng có cả đống?”

 

“…”

 

Tôi cứng họng.

 

Cố rặn ra một câu cực kỳ yếu ớt: “Tôi không có.”

 

Hu hu hu.

 

Tôi chột dạ lùi về sau, nhưng Hoắc Tư Thừa càng nói lại càng tiến sát lại.

 

Khí thế mạnh đến mức tôi muốn nghẹt thở.

 

Một người đẹp như vậy, sao lại có thể mang cảm giác áp lực khủng khiếp thế này chứ.

 

“Nhưng, nhưng mà người trên mạng, cả đồng nghiệp chúng ta, ai cũng nói…” Tôi ấp úng, “Anh có một cô gái… quan hệ rất thân thiết…”

 

“Chi Chi!” Cửa phòng y tế vang lên ba tiếng cốc cốc, giọng đồng nghiệp tôi phấn khích từ bên ngoài truyền tới, “Cậu ở trong đó không? Tôi vào nhé!”

 

Tôi sững người một chút, lập tức hoảng loạn, vội gọi Hoắc Tư Thừa: “Anh mau trốn đi!”

 

Hoắc Tư Thừa: ?

 

Hoắc Tư Thừa: “Tại sao phải trốn…”



 

Anh ấy chưa nói hết câu, tôi đã kéo một phát đẩy mạnh vào chăn, ép anh ấy chui vào trong đó.

 

Hoắc Tư Thừa quá cao to.

 

Cao mét tám tám, nửa cái chân còn lòi ra ngoài.

 

Nên khi đồng nghiệp đẩy cửa bước vào, tôi nhanh tay kéo rèm xuống quá nửa.

 

“Chi Chi?” Đồng nghiệp xách theo túi trái cây và một hộp đồ ăn, ngồi xuống trong phòng, quan tâm hỏi, “Chân cậu đỡ chưa? Nghe bác sĩ nói bị ngã cũng nặng lắm, để tôi xem thử nhé?”

 

Vừa nói, tay đã định kéo rèm.

 

“Không sao đâu!” Tôi núp phía sau kéo rèm chặt chẽ, cười gượng, “Không nặng lắm, nghỉ một lát là được rồi.”

 

“Vậy à, thế thì tốt.” Đồng nghiệp không ép, cười nói, “À đúng rồi, tôi mang xiên nướng cho cậu đấy, nhưng mà giờ cậu bị thương ngoài da, không ăn được món đó rồi ha?”

 

Cô ấy nghĩ một lúc, nhiệt tình đề nghị, “Tôi gọt táo cho cậu ăn nhé!”

 

Tôi gượng cười nhìn cô gọt xong quả táo.

 

Xong rồi, cô lại nói: “Tôi gọt thêm quả lê, rồi cắt ít thanh long, sau đó thì…”

 

“Không không cần đâu!” Tôi bắt đầu cảm thấy sắp sụp đổ, “Cảm ơn cậu, nhưng tôi ăn không nổi nhiều thế đâu.”

 

Đừng gọt nữa.

 

Hoắc Tư Thừa vẫn đang bị tôi nhét trong chăn.

 

Đừng có mà khiến tổng tài của chúng ta chết ngạt trong đó.

 

“Vậy thôi vậy.” Đồng nghiệp bỏ quả lê xuống, thấy tôi có vẻ lạ lạ, nghi ngờ nói, “Thật không cần à? Trông cậu hơi nóng đó, trán còn đổ mồ hôi kìa.”

 

“Thật không cần… á!” Tôi nắm chặt mép chăn, hơi nóng bốc lên từ tai, cả mặt đỏ bừng, “Thật… sự không cần.”

 

Đồng nghiệp hơi nghi hoặc.

 

Nhưng cũng không hỏi nhiều.

 

Ngồi một lúc rồi rời đi.

 

Cô ấy đóng cửa phòng y tế lại.

 

Một giây, hai giây.

 

Tôi bật dậy, hất tung chăn, hét lên: “Hoắc Tư Thừa!”

 

Anh ấy ngồi dậy, vừa mới bị tôi nhét vào chăn, tóc tai rối loạn, khí chất lạnh lùng bỗng lộ ra chút lười biếng.

 

Thế mà ánh mắt lại thẳng tắp, đầy chiếm hữu đến mức đáng sợ.

 

“Sao vậy?” Anh ấy thong thả, khàn giọng, “Sợ bị phát hiện thế à? Vậy nói nhỏ thôi, đồng nghiệp chưa đi xa đâu, lại bị nghe thấy thì khổ.”

 

Tôi nắm tay căng cứng: “Lúc nãy anh bóp chỗ nào đấy!”

 

Hoắc Tư Thừa mặt tỉnh bơ, từng chữ rõ ràng: “Vô tình chạm phải.”

 

“…”

 

Tôi đứng yên bất động, nhìn anh ba giây.

 

“Được rồi.” Hoắc Tư Thừa thở dài, dứt khoát cởi áo khoác.

 

Ngón tay thon dài cởi từng nút áo sơ mi, thản nhiên để lộ cơ bụng: “Cho em chạm lại cho công bằng.”

 

“…” Tôi cứng đờ.



(Hết Chương 6)


Bình luận

Loading...