Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thùng Giác Cảm Xúc

Chương 7



Ngay cả tôi cũng không tránh khỏi, trong mắt anh ta, mọi việc tôi làm cho hắn là đều có mục đích.

Giờ đây, khi hắn đứng trước mặt tôi với vẻ thất vọng, tôi cũng thấy hả hê lắm.

“Nhiệm vụ của bộ phận còn chưa hoàn thành một nửa, cấp trên khiển trách, nên anh bị khai đao làm vật tế thần.”

Tôi cười lạnh, lòng không chút thương cảm.

Nhưng vẫn có chút ngạc nhiên, “Nếu tôi không nhớ nhầm, Bạch Gia Huệ có thâm niên ít hơn anh nhiều.”

Theo nguyên tắc, công ty thường sa thải những người ít thâm niên trước vì ít tốn chi phí bồi thường.

Nghe nhắc đến tên cô ta, mặt An Hạo Dương tái mét.

Anh ta lắp bắp.

“Thật ra… thật ra đáng lẽ cô ấy sẽ bị sa thải, nhưng sếp đã giữ cô ấy lại.”

 

Wow, điều này đúng là ngoài dự đoán của tôi.

Nhưng nghĩ lại, dựa vào những gì Thẩm Mộng kể, điều đó cũng không bất ngờ lắm.

Thấy tôi im lặng, An Hạo Dương càng tỏ ra ấm ức hơn.

“Anh bị sa thải chắc chắn có liên quan đến cô ta.”

Tôi suýt chút nữa thì cười phá lên.

“Có phải cô ta thổi vào tai sếp anh những lời anh phàn nàn về ông ta hay không?”

Anh ta khó tin trợn to mắt, vẻ mặt càng thêm khó chịu.

Tôi quăng cho anh ta cái nhìn an ủi rồi tranh thủ đóng sầm cửa lại.

 

Sáng hôm sau, khi chuẩn bị ra ngoài, An Hạo Dương vẫn đang gối đầu lên túi nhựa đỏ xanh ngủ ở hành lang.

Tiếng mở cửa làm anh ta tỉnh giấc ngồi dậy.

Anh ta dụi mắt nhìn tôi.

“Trần Gia, cho anh vào nhà ngủ một chút được không?”

Tôi không để ý đến anh ta, đi thẳng đến thang máy.

Tôi biết anh ta không phải không có nơi nào để đi.

Anh ta có thể về nhà bố mẹ ở tỉnh bên cạnh, hoặc có thể ở khách sạn.

Nhưng không gì hiệu quả bằng việc đóng vai khổ nhục kế trước mặt tôi.

 

Trước đây khi cãi nhau, anh ta luôn dùng chiêu này để khiến tôi mềm lòng tha thứ.

Cái gọi là bỏ nhà ra đi, thực ra là nằm dưới lầu cho muỗi đốt chơi.

Rồi chờ tôi mềm lòng, tỏ ra tội nghiệp chỉ vào những vết muỗi cắn.

Anh ta đãnằm đó ba ngày liên tiếp, cuối cùng không chịu nổi nữa mà bộc phát.

Khi tôi lại định đóng sập cửa trước mặt anh ta thì hắn giận dữ giữ chặt lấy cửa, chen một chân vào.

“Anh biết em và Lục Ninh không có gì, chắc chắn em vẫn còn tình cảm với anh.”

 

Anh ta cố tìm thấy lý do hợp lý trong logic của mình.

“Dù anh có phàn nàn thế nào về em thì anh cũng chưa từng đề nghị chia tay đúng không?”

Anh ta tự an ủi rằng anh ta sẽ không bỏ rơi tôi, chưa bao giờ chủ động nói chia tay với tôi.

Quá mệt mỏi, tôi cười nhạt, “Anh chịu đựng nhiều rồi nhỉ, oan ức lắm nhỉ.”

Anh ta nhăn mặt, một tay chống tường, “Anh không có ý đó.”

Ngập ngừng một lúc rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy tránh né.

“Trước đây anh có thể đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng giờ anh đã nhận ra lỗi lầm, cho anh thêm cơ hội đi.”

Tôi sững người vài giây rồi cười.

 

“An Hạo Dương, nếu anh không bị sa thải, không bị Bạch Gia Huệ chơi xỏ, anh có đến xin lỗi tôi không?”

Anh ta im lặng, rất lâu sau mới lên tiếng.

“Xin em cho anh cơ hội sửa sai khó đến thế sao?”

Tôi cười lạnh, “Khó đấy, vì anh đã bị tôi đá ra khỏi cuộc chơi rồi.”

An Hạo Dương không đến tìm tôi nữa.

Chính xác hơn, anh ta đã chặn hết mọi liên lạc với tôi.

Nhưng Thẩm Mộng nói anh ta mỗi ngày đều lên mạng than vãn.

Buồn bã là do tôi, ăn không ngon ngủ không yên cũng là do Tôi.

 

Anh ta hiện trông rất khổ sở, “Cô ấy thật may mắn vì có người yêu cô ấy nhiều như tôi đây.”

Chúng tôi chia tay gần nửa năm, sự buồn bã muộn màng của anh ta như quảng cáo khó chịu. Nhìn tới là thấy phiền chết đi được.

Sau vài tháng tìm việc không thành, anh ta quyết định về nhà bố mẹ.

Ngày anh ta đi, tôi đang kiểm tra lại vé vào rạp phim, tay cầm bắp rang bơ.

Giọng nói nhuốm đầy sự mệt mỏi của An Hạo Dương vang lên từ số lạ, “Trần Gia, anh đi đây.”

Mắt tôi đang nhìn tấm vé, hờ hững đáp, “Đi đường bình an.”

Anh ta ngập ngừng, “Anh muốn gặp em.”

 

Tôi quay sang nhìn Thẩm Mộng bên cạnh, cô ấy nhướng mày hỏi, “Ai thế?”

Thấy tôi nhướng mày, cô ấy liền hiểu ra, cười cầm điện thoại.

“An Hạo Dương à, đang ở đâu đấy? À về quê à.”

Cô ấy cười đầy chế giễu.

“Cậu đoán xem hôm trước tôi gặp ai ở bãi đỗ xe? Cái thùng rác hay trạm tiếp nhiên liệu gì gì của cậu đấy.”

Hôm đó tôi và cô ấy cùng nhìn thấy.

Trong bãi đỗ xe ngầm, chỉ thấy Bạch Gia Huệ bị vài người phụ nữ trung niên vây quanh đánh.

Họ vừa đánh vừa chửi, nghe loáng thoáng thấy từ “quyến rũ” và “lăng loàn.”

 

Bạch Gia Huệ ôm đầu, váy bị xé rách tả tơi.

Có khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi và Thẩm Mộng đang xem kịch vui, nhưng nhanh chóng tránh ánh mắt đi.

Mặt cô ta đầy vết cào, miệng bị rách, không ngừng cầu xin tha thứ…

Thẩm Mộng vẫn tiếp tục nói.

“Tôi nghĩ đó dù sao cũng tính là cô bạn gái nhỏ của cậu, à không, ai đi chăng nữa tôi cũng định giúp đỡ một tay.”

“Nhưng mà mấy bà cô kia đánh đau quá, Tiểu Bạch của cậu bị đánh sưng đầu như cái đấu.”

“À may mà cậu là con trai, nếu không ngày xưa lúc cậu và Trần Gia chia tay, chắc tôi cũng phải đánh cậu một trận.”

 

Cô ấy nói đến cửa phòng chiếu phim, đột nhiên dừng lại.

Lạnh lùng đưa điện thoại cho mình, “Anh ta cúp máy rồi.”

Sau đó, tôi không nghe thấy giọng An Hạo Dương nữa.

Lần họp lớp tiếp theo là vài năm sau.

Tôi đang bế con của Thẩm Mộng trên tay, cười đùa với bé, bất ngờ có người nhắc đến An Hạo Dương.

“Bố mẹ anh ta nhờ nhiều mối quan hệ để tìm việc cho hắn, cuối cùng lại tìm đến công ty tôi.”

Người bạn kể, “Tôi định nể mặt bạn học cho anh ta việc gì đó lặt vặt tay chân, nhưng anh ta lại bảo tôi coi thường hắn.”

“Bây giờ anh ta phải nặng 100kg rồi đấy, nhìn không ra là cùng tuổi với mình.”

 

Người bạn vỗ vai tôi , “May mà hắn ta không phải là của nợ của cậu.”

Tôi nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục chơi với em bé, tiếng cười như tiếng chuông bạc.

(Đã hết truyện)

“Tiểu tổ tông” của tôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: hiện đại, ngôn tình, ngọt, Đô thị, hài hước,

1.

 

【Bạn thân yêu à, cậu nhất định phải chăm sóc tiểu tổ tông của tớ cho tốt, nếu không mẹ tớ chắc chắn sẽ mắng tớ thảm hại.】

 

【Đợi tớ đi công tác xong sẽ mang quà về cho cậu nhá!】

 

Bạn thân của tôi, Trịnh Đan Ni, đi công tác và có nhờ tôi chăm sóc "tiểu tổ tông" của cô ấy.

 

Cô ấy gửi cho tôi địa chỉ và mật khẩu cửa ra vào. Cô ấy hay gọi em gái mình là "tiểu tổ tông", tôi cũng đã quen rồi.

 

Mới gọi điện cho cô ấy để hỏi xem em gái có bị bệnh không thì điện thoại báo tắt máy.

Có vẻ như cô ấy đã lên máy bay rồi.

 

 

Nhớ lại bạn thân tôi có nói em gái từ nhỏ đã hay ốm yếu, tôi không dám chần chừ, lập tức lái xe đến ngay siêu thị.

 

Em gái Trịnh Đan Ni nhỏ hơn cô ấy bốn tuổi, mới tốt nghiệp đại học.

 

 

Tôi chỉ có một đứa em trai nghịch ngợm, thường xuyên đánh nhau với tôi, khiến người khác vô cùng khó chịu, vì thế nên từ nhỏ tôi đã ước mình có một cô em gái dễ thương và ngoan ngoãn.

 

Không ngờ cơ hội lại đến bất ngờ như vậy.

 

 

Sau khi mua xong nguyên liệu, tôi lại lượn qua khu vực đồ ăn vặt để "tăm tia" thêm.

 

Khi tôi kéo lê ba túi đồ mệt nhoài đến trước cửa nhà em gái thì mới nhận ra trong nhà hình như không có ai.

 

Dùng mật khẩu bạn thân cho để mở cửa, tôi đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh chỉ thấy hai chai nước khoáng, ngoài ra trống rỗng.

 

Cả nhà vắng vẻ, ngay cả dép đi trong nhà cũng là loại dùng một lần của khách sạn.

 

Nghĩ đến việc em gái phải sống một mình như thế này, lại còn bị bệnh mà vẫn phải đi làm vất vả khiến tôi không khỏi cảm thấy thương xót.

 

Thế là tôi xắn tay áo lên, lấy ra bộ xoong nồi bát đĩa mới tinh của em gái, rất nhanh đã nấu xong đầy một bàn ăn thịnh soạn.

 

Tôm xào dầu, sườn kho, canh cá chép đậu hũ, rau cải xào... Một bàn ăn đầy màu sắc xanh đỏ, chỉ cần nhìn thôi đã thấy thèm chảy nước miếng.

 

Làm xong hết mọi thứ mà em gái vẫn chưa về, tôi nhìn lên đồng hồ, lấy tờ ghi chú từ trong túi ra dặn dò.

 

【Bảo bối à, nếu đồ ăn nguội thì nhớ bỏ vào lò vi sóng, quay ba phút trước khi ăn nhé.】

 

Sau đó tôi dán nó lên một vị trí dễ thấy trên bàn ăn, định đi ra thì lại nhìn vào phòng khách trống rỗng.

 

Căn nhà này chắc mới thuê không lâu, đồ đạc đều mới toanh, không hề có dấu vết sinh hoạt. Màu chủ đạo là đen trắng xám, nhìn vào thấy có phần hơi u ám.

 

Ai mà chẳng thế, con gái tuổi teen hay thích làm ra vẻ.

 

Tôi thở dài, nhớ đến thằng em trai mình đang học ở nước ngoài, rồi quay lại bếp lấy quả cam vừa mua, ép thành một cốc nước cam tươi.

 

【Bảo bối, phải bổ sung vitamin, rất tốt cho cơ thể đó.】

 

Dán tờ ghi chú lên thành cốc, tôi lại đặt đống đồ ăn vặt lên bàn trà.

 

【Những đồ ăn vặt này chị mua cho em đấy, không biết em thích gì, cứ tự nhiên nhé.】

 

Làm xong tất cả, tôi vỗ tay hài lòng rồi rời khỏi nhà em gái.

 

2.

 

Chuyến công tác của bạn thân không biết bận rộn thế nào mà cả ngày hôm đó cô ấy không liên lạc với tôi.

 

Chiều ngày hôm sau, tôi lại đi chợ mua nguyên liệu rồi ghé qua tiệm hoa mua một bó hoa, sau đó mới đến nhà em gái.

 

Hôm nay tôi đến muộn hơn một chút so với hôm qua, nhưng nhà vẫn không có ai.

 

Cơm tôi làm hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi vào bếp xem thì thấy bát đĩa cũng đã được rửa sạch sẽ và xếp ngăn nắp vào trong tủ. Chỉ có nồi canh cá chép hôm qua vẫn còn nguyên, nằm yên trong tủ lạnh.

 

Có lẽ em gái không thích ăn cá.

 

Tôi ghi nhớ trong lòng rồi cắt bó hoa ra, cắm vào bình và đặt lên bàn ăn.

 

Bó hoa tươi với tông màu cam làm không gian bớt u ám đi rất nhiều.

 

Tôi ngắm nhìn tác phẩm của mình, chụp lại vài bức ảnh thì đúng lúc bạn thân tôi trả lời tin nhắn.

 

【Tình hình thế nào rồi?】

 

Tôi trả lời bằng một biểu tượng "ok" rồi gửi những bức ảnh mình vừa chụp cho cô ấy.

 

【Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.】

 

【Tốt quá! Mình tin tưởng cậu, cố gắng lên, khi nào về sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn!】

 

Tôi đã ăn vào "cái bánh vẽ" của bạn thân mất rồi.

 

Không thể không nói, em gái dễ thương hơn tôi tưởng rất nhiều.

 

Không chỉ nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, em gái còn chủ động rửa bát, thậm chí còn để lại một hộp quà trên bàn.

 

Mở ra, bên trong là một món đồ trang trí hình thỏ, trên đó có một tờ ghi chú.

 

【Cảm ơn chị vì bữa cơm.】

 

Một dòng chữ ngắn gọn nhưng viết rất đẹp và thanh thoát.

 

Tôi xúc động đến nỗi suýt rơi nước mắt. Em gái thật là tốt bụng, dễ thương, tuy không nói nhiều nhưng rất biết ơn, yêu sạch sẽ và biết lễ phép, lúc này tôi chỉ muốn ngay lập tức đổi em gái với bạn thân luôn thôi.

 

Cảm ơn em gái muôn năm!

 

Thế là tôi lấy một tờ ghi chú mới và viết lên đó:

 

【Cảm ơn món quà của em, chị thích lắm! Moah moah! À, hôm nay chị mang hoa đến cho em, chúc em mỗi ngày đều vui vẻ nhé, yêu em!】

 

Tôi dán tờ ghi chú lên bình hoa rồi vào bếp làm thêm một bữa ăn gồm bốn món và một món canh cho em gái.

 

Món ăn tôi làm dù lượng không nhiều nhưng lại khá đa dạng. Ban đầu tôi còn lo em gái ăn không hết, nhưng bây giờ thì thấy em ăn khá khỏe.

 

Hôm nay tôi làm món bò kho vàng, thịt kho tàu, nghêu xào hành và canh cà chua trứng.

 

Làm xong, tôi phát hiện em gái vẫn còn đang làm việc, trong lòng tôi thấy vô cùng thương xót nên lại vào bếp làm thêm món chè "dương chi cam lộ" làm món tráng miệng.

 

Chè có màu vàng nhạt, điểm xuyết những viên xoài ngọt ngào, cuối cùng tôi đặt một chiếc lá bạc hà lên trên, lại dán một tờ ghi chú lên thành cốc.

 

【Công việc mệt rồi phải không, bé yêu? Đây là phần thưởng cho em nhé! À, chị thấy trong thùng rác có rất nhiều giấy vệ sinh, em đã hết cảm chưa? Có cần chị mang thuốc cho em không?】

 

Và tôi còn vẽ thêm một trái tim to đùng phía sau.

 

Làm xong tất cả, tôi mới hài lòng rời đi.

 

3

 

Ngày thứ ba, khi trời sắp tối, tôi mới mang túi đồ mua sắm đến nhà em gái.

 

Em gái của tôi vẫn chưa về.

 

Lúc này đã gần bảy giờ, trời mùa đông tối sớm khiến căn nhà trở nên vắng vẻ, tôi vừa cảm thán về sự vất vả của giới trẻ hiện nay vừa lật đật vào bếp.

 

Bữa tối hôm qua với bốn món ăn và một món tráng miệng đã được ăn sạch sẽ, chén bát cũng được rửa sạch và xếp ngay ngắn trong tủ bếp.

 

Trên mặt bàn bếp có một hộp quà lớn. Tôi nhận ra đó là hộp của một thương hiệu sô-cô-la nổi tiếng quốc tế với thiết kế màu đen đơn giản mà tinh tế.

 

Trên hộp có một tấm ghi chú dán lên:

 

[Cảm ơn.]

 

Cả hai chữ rất ngắn gọn nhưng lại chứa đầy tình cảm sâu sắc.

 

Nhưng em gái của tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi về việc em bị cảm.

 

Ôi, chắc là em ấy vẫn bị bệnh nhưng không muốn làm cho tôi lo lắng, thật là chu đáo quá đi!

 

Có lẽ tôi cần chuẩn bị một món quà lớn hơn để đáp lại em.

 

Với trái tim đầy háo hức, tôi mở hộp quà và quả thật là sô-cô-la của thương hiệu tôi rất thích.

 

Mặc dù thương hiệu này rất ít khi có sẵn hàng ở trong nước, mỗi lần tôi nhờ em trai mua thì nó mới mang về cho tôi được một hộp, nhưng không ngờ em gái lại tặng tôi một hộp to như vậy!

 

Lại còn là hộp quà nữa!

 

Quả thật có em gái là một điều vô cùng may mắn.

 

Vừa ăn sô-cô-la vừa hát, tôi tiếp tục chuẩn bị bữa tối một cách vui vẻ.

 

Thực đơn tối nay gồm có thịt heo xào giòn, sườn chua ngọt, ngô xào thập cẩm và súp ngô.



Bình luận