Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sinh Mạng Của Cha, Đổi Lấy Một Cô Dâu

Chương 4



Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:

“Đoàn Thanh Dã, đến nước này rồi mà anh còn diễn à? Còn giả bộ yêu tôi lắm sao?”

Từng câu từng chữ anh ta nói, từng biểu cảm trên mặt, đều khiến tôi ghê tởm.

Anh ta im lặng một lúc, sau đó thở dài:

“Anh biết, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa…”

“Nhưng em thử nghĩ mà xem, đúng là anh bảo bác sĩ Trịnh phá ca mổ, nhưng nếu không có anh thuê bác sĩ đến cứu, cha em đã chẳng có chút hy vọng nào ngay từ đầu.”

“Em không thể đổ hết cái chết của cha mình lên đầu anh được… ông ấy bị tai nạn đâu phải do anh gây ra…”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, hỏi:

“Vậy… anh biết ai là người lái xe đâm chết cha tôi không?”

Anh ta hơi sững người:

“Không phải tài xế xe tải à? Sau đó còn nhảy lầu tự tử vì sợ chịu trách nhiệm mà…”

Tôi bật cười lạnh:

“Nhưng người thuê hắn chính là Hạ Ý Hoan.”

“Đoàn Thanh Dã, anh và Hạ Ý Hoan – tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai!”

Sắc mặt anh ta trắng bệch:

“Không thể nào! Sao có thể là cô ấy…”

Tôi hờ hững nói:

“Nếu không tin, anh có thể đi tra tài khoản ngân hàng của vợ tên tài xế.”

“Sau tai nạn, có một khoản tiền lớn chuyển vào. Anh đoán xem, là ai chuyển?”

Tôi không muốn phí lời thêm với anh ta, lách qua gọi xe rời đi:

“Nếu không có chuyện gì khác, thì ngày mai đến tòa đúng giờ.”

Đoàn Thanh Dã bất chợt túm lấy cổ tay tôi, mắt đỏ lên:

“Chúng ta… không thể quay lại sao?”

Tôi gạt tay anh ta ra, bình tĩnh đáp:

“Kể từ khoảnh khắc tôi nghe thấy anh nói chuyện với người bạn đó – tất cả tình cảm giữa chúng ta đã chết.”

Anh ta lặng lẽ buông tay, ánh mắt dần tối lại.

“…Anh hiểu rồi.”

10

Không ai ngờ rằng, Hạ Ý Hoan lại chó cùng rứt giậu, thuê sát thủ ám sát tôi.

Nhưng đã về nước, làm sao tôi lại không đề phòng?

Tôi thuê hai vệ sĩ hàng đầu, lặng lẽ bố trí trong phòng riêng tại khách sạn.

Ngay khi sát thủ xuất hiện, chúng tôi liền khống chế thành công.

Chỉ tiếc, đó là sát thủ chuyên nghiệp, biết không thể thoát, liền uống thuốc độc tự sát tại chỗ.

Về phần Trịnh Khai Kiện và vợ tài xế, tôi đã kịp nộp đơn xin “bảo vệ nhân chứng” trước khi ra tòa, nên không quá lo lắng về sự an toàn của họ.

Hôm sau, tôi đến tòa đúng giờ.

Hạ Ý Hoan trừng mắt nhìn tôi:

“Cô… cô lại còn chưa chết?!”

Đoàn Thanh Dã cũng thoáng ngạc nhiên – có lẽ anh ta biết Hạ Ý Hoan thuê sát thủ, hoặc chí ít là ngầm đồng ý cho cô ta làm vậy.

Cũng có thể, chính anh ta mới là người chủ mưu, chỉ là mượn tay cô ta để giết tôi, để bản thân đứng ngoài tội danh.

Một người vừa nói yêu tôi hôm trước, hôm sau đã muốn giết tôi.

Tôi đã sớm không còn ngạc nhiên.

Phiên tòa diễn ra thuận lợi.

Bằng chứng rõ ràng, nhân chứng đầy đủ.

Dù vụ án xảy ra đã chín năm trước, nhưng:

Hạ Ý Hoan bị kết án chung thân vì tội thuê người giết người.

 

Đoàn Thanh Dã bị phạt 25 năm tù vì gây tai nạn y tế, cố ý giết người, và tham gia chuyển nhượng nội tạng bất hợp pháp.

 

Vợ tài xế bị kết án 3 năm vì tội che giấu tội phạm.

 

Bác sĩ Trịnh Khai Kiện bị kết án 10 năm vì tiếp tay giết người.

 

Khi tòa tuyên án, tôi chỉ cảm thấy - mọi thứ cuối cùng đã kết thúc.

Hạ Ý Hoan bị áp giải khỏi tòa, gào rú như điên:

“Tống Tri Ngôn! Tôi sai ở đâu?!”

“Cô chỉ mất cha! Còn tôi thì sao?! Tôi nhìn người đàn ông tôi yêu nhất, ngủ bên cô suốt chín năm!”

“Ngay cả trái tim cuối cùng của anh ấy… cũng không thuộc về tôi!”

Tôi nhìn cô ta, đầy khinh bỉ:

“Loại đàn ông như Đoàn Thanh Dã… có gì đáng để yêu?”

“Cô nghĩ anh ta nói yêu tôi, mà không biết chuyện cô thuê người giết tôi sao?”

“Cô muốn giết tôi, còn anh ta – không làm gì cả.”

“Vì sao? Vì anh ta sợ đi tù.”

“Đến chuyện giết tôi, anh ta còn phải mượn tay cô.”

“Với loại người như vậy, tình yêu chỉ là rác rưởi.”

Bên cạnh, Đoàn Thanh Dã liên tục lắc đầu:

“Không phải! Không phải như em nghĩ đâu Tri Ngôn!”

“Anh yêu em mà! Làm sao anh có thể… làm vậy được…”

“Em đi ký cho anh một tờ giấy bãi nại được không? Chúng ta bên nhau chín năm, có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp...”

“Chúng ta từng có một đứa con mà…”

Tôi nhìn anh ta – từng là người tôi yêu thương suốt chín năm, giờ đây chỉ còn là một cái bóng trống rỗng.

Tôi nhàn nhạt mở miệng:

“Phải, từng có một đứa trẻ.”

“Nhưng tôi đã vứt bỏ nó vào thùng rác của bệnh viện.”

“Vì trong người nó… chảy dòng máu của anh. Tôi không thể để nó tồn tại trên đời này.”

Nói xong, tôi quay người, rời khỏi tòa án.

Đoàn Thanh Dã từ đầu chưa bao giờ biết hối lỗi.

Anh ta chỉ biết… sợ.

HẾT —

(Đã hết truyện)

SAU KHI SAY GỬI NHẦM TIN NHẮN MỜ ÁM CHO TỔNG TÀI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: hiện đại, ngôn tình, ngọt,

1

Sau khi tốt nghiệp, tôi dùng tấm bằng đẹp như mơ của mình, đường hoàng bước chân vào làm thư ký cho Giang Bồi, cậu ấm ngậm thìa vàng của giới thượng lưu thành phố A.

Giang Bồi, người này quả thực khó hầu hạ, anh ta mắc chứng sạch sẽ cả thể xác lẫn tinh thần ở mức độ nghiêm trọng.

Văn phòng không được phép có dù chỉ một hạt bụi, bên cạnh cũng không dung nổi một bóng hồng.

Tôi không chỉ phải báo cáo công việc tỉ mỉ đến từng chi tiết, mà còn phải chu toàn mọi mặt trong cuộc sống của anh ta.

Hơn nữa còn phải túc trực 24/24, đuổi khéo tất cả những bóng hồng lăm le muốn tiếp cận anh ta, mỗi lần đi công tác, tôi còn phải ở phòng ngay vách phòng Giang Bồi.

Tôi luôn phải căng như dây đàn, sẵn sàng tinh thần thép để tống cổ những cô nàng được đối thủ cài cắm, ăn mặc hở hang chờ sẵn trên giường Giang Bồi, ném thẳng ra khỏi khách sạn với vẻ mặt lạnh tanh, và tiện tay mua luôn thuốc giải rượu cho anh ta.

Cuối cùng sau gần ba tháng làm việc quần quật không ngơi nghỉ, hoàn thành xuất sắc vụ thâu tóm một công ty truyền thông, Giang Bồi cũng chịu về quê.

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể nghỉ ngơi tử tế.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy ngày tôi được tan làm đúng giờ, cùng mấy cô đồng nghiệp thân thiết trút bỏ bộ đồng phục công sở cứng nhắc, xoay người khoác lên mình bộ váy gợi cảm, rủ nhau đến hộp đêm xõa.

Hiếm khi được thả lỏng một lần, tôi hết chén này đến chén khác, gục đầu lên vai đồng nghiệp Tiểu Hứa khóc hu hu:

“Cái tên Giang Bồi đáng ghét kia, ngày nào cũng sai tôi như trâu như ngựa, khiến chúng ta tuy làm cùng công ty, mà cứ như yêu xa ấy.”

Tiểu Hứa cũng đỏ hoe mắt: “Vụ thâu tóm lần này kết thúc rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi cho ra hồn.”

Tôi ghen tị đến rơi nước mắt: “Người người được nghỉ, chỉ có bổn cung là không có phần.”

“Mỗi lần nghỉ lễ, lão Giang lại không ngừng gọi điện thoại đòi mạng tôi, lần trước nghỉ lễ 1/5, nhà anh ta bắt về xem mắt, anh ta lập tức gọi cho tôi, bảo tôi ăn mặc đẹp một chút đến đóng vai chính cung, thế là dọa người ta bỏ chạy mất dép.”

“Ba năm nay, tôi đã tống cổ 42 cô ả ra khỏi khách sạn, giúp anh ta đuổi 26 đối tượng xem mắt, lén lút mua cho anh ta 24 cây phát tài, lau dọn văn phòng gần 2000 lần rồi đó!”

“Đồ nhà tư bản khốn kiếp, rồi có ngày tôi sẽ đi kiện, tố cáo anh ta bóc lột sức lao động của nhân viên.”

Tiểu Vương thương cảm vỗ vỗ vai tôi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, biết đâu một ngày nào đó, cô thật sự trở thành bà chủ thì sao.”

Tôi say mèm xua xua tay: “Không có cửa đâu, nếu mà tôi với Giang Bồi thành đôi, tôi nuốt luôn cái ly rượu này cho các cô xem.”

Tàn cuộc nhậu, thực tập sinh Tiểu Hạ không uống rượu, lần lượt đưa từng người về nhà.

Nhìn thấy tôi say đến mềm nhũn, đôi mắt gấu trúc thâm quầng, thực tập sinh Tiểu Hạ vừa thương vừa xót nhìn tôi:

“Tổng giám đốc Giang về quê rồi, chắc ngày mai cũng không đến công ty đâu, chị Khê, hay là chị xin nghỉ phép một ngày đi, nghỉ ngơi một bữa.”

Tôi thấy cũng có lý, vừa nốc tám ly cocktail, say đến không biết trời trăng mây đất gì, chắc chắn sáng hôm sau không thể nào dậy nổi.

Đợi đến khi đóng cửa phòng, tôi loạng choạng đi vào phòng ngủ chính, chộp lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Bồi, người mà tôi đã cẩn thận lưu tên là “Diêm Vương mặt lạnh”.

Mấy ly rượu kia quả thực quá mạnh, đầu óc tôi mơ màng gửi đi một tin nhắn xin nghỉ phép cho Giang Bồi:

[Chồng ơi, em say rồi, đầu hơi đau, ngày mai muốn hôn anh một cái, được không?]

2

Nhắn tin xong, tôi ngã xuống giường ngủ.

Sáng hôm sau vừa mở mắt, cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi đưa tay sờ trán, trán nóng bừng, mũi cũng không thông, có vẻ là bị cảm.

Tôi theo thói quen cầm điện thoại lên.

Vừa mở màn hình.

Thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Giang Bồi.

Hình ảnh Ghim câu chuyện

Tôi giật mình.

Chưa kịp xem tin nhắn, vội vàng gọi lại cho anh ta.

Tôi xoa thái dương, cố gắng để giọng nói khàn khàn của mình nghe thật nghiêm túc:

"Giang tổng, tối qua tôi say rượu nên không kịp nghe điện thoại của anh."

Tôi nghĩ Giang Bồi sẽ như mọi khi, mỉa mai tôi vài câu, nói tôi còn tâm trạng uống rượu thì mau quay lại làm việc.

Nhưng không.

Hôm nay Giang Bồi rất khác thường:

"Tôi, tôi biết em uống rượu rồi."

"Chỉ là hỏi thăm thôi."

"Giờ em khỏe không? Nghe giọng có vẻ không ổn, có phải bị cảm không?"

Tôi hơi ngạc nhiên, bình thường khi nói chuyện với tôi, ngoài công việc ra, Giang Bồi hiếm khi nói với tôi quá ba chữ, hôm nay anh ta lại chủ động hỏi thăm sức khỏe của tôi.

Thật là mặt trời mọc từ hướng Tây.

"Cảm ơn Giang tổng quan tâm, tôi khỏe, chỉ là dạo này làm việc quá sức, vừa thả lỏng một chút thì——"

Tôi hắt hơi mạnh một cái: "Có vẻ là bị cảm thật rồi."

"Uống thuốc đầy đủ, lát nữa tôi sẽ bảo bác sĩ riêng của tôi đến khám cho em." Giang Bồi nói:

"Nếu tối nay——"

Giọng Giang Bồi cực kỳ không tự nhiên, sao tôi nghe có vẻ còn ngại ngùng nữa.

Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Nếu tối nay tôi có thể về Thành phố A, tôi sẽ đến tìm em."

Tôi: "?"

Tôi: "Tìm tôi làm gì? Giang tổng, anh quá khách khí rồi, tôi chỉ bị bệnh nhỏ, không cần anh đích thân đến thăm, nghỉ thêm vài ngày là được rồi——"

Giang Bồi bên kia điện thoại có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi:

"Vân Khê, em nói xem tại sao tôi lại tìm em?"

Tôi không dám nói, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem gần đây có tài liệu nào của anh ta để quên ở nhà hay trên xe không.

Giang Bồi bên kia điện thoại giọng điệu mạnh mẽ:

"Em uống thuốc tiêm truyền đầy đủ, đừng để bệnh lây sang tôi."

Tôi: "?"

Trước đây tôi cũng từng bị bệnh, vị trí của tôi ở ngoài văn phòng của Giang Bồi, khi tôi bị bệnh, Giang Bồi thường cho tôi nghỉ phép.

Đôi khi tôi vội vàng làm việc, đi làm dù bị bệnh, cũng đều đeo khẩu trang, Giang Bồi cũng luôn đeo khẩu trang, cách xa tôi hàng vạn dặm.

Làm sao tôi có thể lây bệnh cho anh ta được.

Tư bản độc ác, luôn luôn kén cá chọn canh.

Tôi trong lòng khinh thường chửi bới vài câu.

Nói xong, Giang Bồi ấp úng mãi, cũng không nói trọng tâm, cũng không cúp điện thoại.

Tôi là một người lao động, cũng không dám cúp điện thoại của tổng giám đốc.

Chỉ có thể cứ thế chờ.

Năm phút trôi qua, tôi thương xót tiền điện thoại của mình, nên cẩn thận thăm dò:

"Giang tổng, anh còn việc gì khác không?"

Cuối cùng Giang Bồi cũng lên tiếng, giọng nói gấp gáp ngắn gọn:

"Bé ngoan, ngoan, đợi anh về."

Nói xong, Giang Bồi cúp máy rất nhanh.

Tôi đầu óc mơ hồ, mất một lúc mới hoàn hồn, sau khi hoàn hồn, cả người tôi đều nổ tung.

"Bé ngoan!"

Giang Bồi đang nói với tôi, hay là đang nói với con chó cưng Thất Thất của anh ta vậy.

Khi tôi vẫn còn đang không hiểu nổi, Giang Bồi hôm nay chắc chắn là bị bệnh.

Tôi mở tin nhắn Giang Bồi gửi.

Một cái nhìn này, không tầm thường.

Tối qua tôi say khướt, quên mất mình đã nhắn tin gì cho Giang Bồi.

Ban đầu tôi muốn gửi: "Sếp, em say rồi, đầu hơi đau, ngày mai muốn xin nghỉ được không?"



Bình luận