Rơi Vào Lưới Tình
Chương 5
21.
Từ hôm đó, Hứa Huy không còn dám xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nhìn thấy tôi, hắn ta trốn còn nhanh hơn chuột, thậm chí ngay cả tiết học chung cũng xin nghỉ không dám đến.
Sau đó có người tố cáo hắn ta nhiều lần m//ua d//âm, nhà trường lập tức đuổi học hắn ta.
Để cảm ơn Lâm Thư Tịch vì lần trước đã giúp tôi và Cố Kiều, tôi cố tình chọn một thời điểm thích hợp để bày tỏ lòng biết ơn.
Tôi tìm thấy anh ấy trên sân bóng rổ.
Anh bật cao lên, ném một cú ba điểm chuẩn xác, khiến cả đám người xung quanh reo hò cổ vũ.
Bóng lưng Lâm Thư Tịch cao ráo, dáng vẻ mạnh mẽ tràn đầy sức sống, giống như một phong cảnh rực rỡ.
Tôi không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.
Giữa giờ nghỉ, anh ấy nhìn thấy tôi liền chào hỏi:
"Sao em lại tới đây? Đặc biệt đến tìm anh à?"
Tôi gật đầu.
Anh còn định nói gì đó, nhưng một giọng nói khác chen ngang:
"Đàn em dễ thương quá, cho anh xin WeChat được không?"
Là cầu thủ số 4 của đội đối phương, gương mặt có chút ngại ngùng.
Lời nói này y hệt những gì Hứa Huy từng nói, khiến tôi có chút PTSD.
Lâm Thư Tịch cúi xuống ghé sát tai tôi thì thầm:
"Em nhìn hắn ta xem, trông chẳng giống người tốt chút nào. Hôm nay xin WeChat, ngày mai có khi đã muốn nắm tay em rồi, ngày kia không chừng lại nghĩ cách lừa tình lừa tiền đấy! Nhà ai có trai ngoan mà lại làm thế chứ?"
Nói hay lắm!
Tôi hừ lạnh:
"Người gần đây xin WeChat tôi, mặt còn chưa hết sưng đâu. Anh chắc là mình chịu đòn giỏi hơn hắn ta không?"
Lâm Thư Tịch lén khoe bắp tay sau lưng tôi.
Cầu thủ số 4 hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
"Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Đàn ông nói chuyện, nửa chữ cũng không thể tin, biết chưa?"
"Thế còn anh?"
"Tôi có thể ngoại lệ, tôi sẽ không lừa em."
Anh ấy nói rất nghiêm túc.
Tên đạo đức giả này, tôi không tin đâu!
22.
Lâm Thư Tịch kéo một chiếc ghế cho tôi ngồi, còn đưa thêm cái quạt để tôi xem hiệp hai thoải mái hơn.
Anh ấy chơi rất quyết liệt, dường như cố tình nhắm vào cầu thủ số 4, khiến hắn ta sợ đến mức chỉ chơi được một lúc rồi phải nhường chỗ cho người dự bị.
Tôi đang hào hứng xem các nam sinh đại học chơi bóng, bỗng một cô gái khí thế hùng hổ đi tới, giọng điệu mỉa mai tôi:
"Không thể nào! Người lùn thế này, ném bóng còn chẳng vào, mà cũng rảnh đi xem người ta chơi à? Không tự ti à?"
Cô ta hơi cúi đầu xuống, liếc tôi bằng ánh mắt khinh miệt.
"Dù có liếm láp kiểu gì thì Lâm Thư Tịch cũng không để mắt đến cô đâu, đồ bình giữ nhiệt."
Tôi: ???
Năm nay não tàn được sản xuất hàng loạt rồi à? Sao thị trường lại tràn lan thế này, mà không có lấy một món hàng lỗi?
Tôi quan sát cô ta từ trên xuống dưới rồi đáp lại:
"Mồm cô thối thế mà cũng dám ra ngoài nói chuyện với người khác à? Còn không biết tự ti à? Tôi thì có gì phải tự ti chứ?"
Cô ta trợn mắt giận dữ:
"Cô nói chuyện giữ cái miệng sạch sẽ một chút!"
Chỉ cho phép quan chức phóng hỏa, không cho dân đốt đèn đúng không?
Tôi cũng gằn giọng:
"Cô giữ miệng sạch sẽ trước đi!"
Giữa đám đông, giọng nói lạnh lùng của Lâm Thư Tịch vang lên:
"Cô mới là người cần giữ mồm giữ miệng đấy!"
23.
Anh ném quả bóng rổ sang một bên, cau mày, giận dữ bước đến.
"Nói ai lùn đấy? Ăn cơm nhà cô à mà lắm mồm thế? Kiêu ngạo xem thường ai đấy hả?"
Lâm Thư Tịch vừa giơ tay, tôi liền bị anh bế thẳng lên đặt lên vai trái.
"Anh trai đây không cao vô ích đâu. Chiều cao của tôi chính là sự tự tin của em. Xem ai dám coi thường!"
Lâm Thư Tịch vốn đã cao, bây giờ tôi ngồi lên vai anh, tầm mắt thẳng lên hơn hai mét.
"Đừng nhịn! Trừng mắt nhìn lại đi! Hai đôi mắt của chúng ta còn không đối phó được với cô ta sao?"
Cô gái ngẩng đầu, lắp bắp: "Anh... anh anh—"
Tôi suýt bật cười.
Quả nhiên "áp chế bằng chiều cao" lợi hại thật.
"Thấy không? Trong lòng tôi, cô ấy cao đến tận đây. Nhìn người phải dùng trái tim, không phải dùng đôi mắt cá chết của cô. Ngay cả tôi cũng phải ngước nhìn cô ấy, huống hồ gì là cô."
Lời của Lâm Thư Tịch khiến tim tôi hẫng một nhịp.
Vì chiều cao của mình, tôi từng buồn bã suốt một thời gian.
Từ nhỏ tôi đã không cao, hồi cấp hai có vài đứa lắm mồm hay đem chiều cao của tôi ra trêu chọc. Nhưng giáo viên của tôi đã nghiêm khắc chỉnh đốn bọn họ.
Cô ấy nói: "Mỗi người đều là một sự tồn tại độc nhất vô nhị. Giống như trăm hoa đua nở, chiều cao của con người cũng muôn hình vạn trạng. Nếu ai cũng cao ráo giống nhau, thì khác gì những sản phẩm được sản xuất trên dây chuyền?"
Từ đó, tôi không còn để tâm đến chuyện này nữa.
Sự mạnh mẽ trong tinh thần quan trọng hơn chiều cao rất nhiều.
"Hơn nữa, chuyện tôi và cô ấy có xứng đôi hay không, cần cô đánh giá à? Tôi thấy rất hợp, cực kỳ hợp, trời sinh một cặp luôn!"
"Em thấy có đúng không?"
Lâm Thư Tịch chọc chọc tôi, kéo tôi hoàn hồn lại.
Tôi chỉ nghe thấy hai chữ "có đúng không", nhìn anh nói hăng say như vậy, chắc chắn có lý, thế là tôi liền gật đầu đại:
"Đúng! Đồng ý! Nói hay lắm!"
Xung quanh vang lên tiếng hò reo và vỗ tay, tôi ngơ ngác.
Cô gái kia tức giận giậm chân, xấu hổ bỏ chạy.
"Đại ca đúng là đàn ông đích thực!"
"Đăng bài lên confession ngay đi!"
"CP này đáng yêu quá! Đội trưởng bóng rổ lạnh lùng và tiểu loli tinh nghịch, mê quá trời!"
"..."
Mọi người đang nói cái gì thế?
"Cái gì cũng ship chỉ hại mấy người thôi!" Tôi hét lên.
"Không, cái gì cũng ship mới giúp tôi cân bằng dinh dưỡng!"
Tôi: "..."
24.
"Văn Mạt Mạt, em đã đồng ý rồi thì không được hối hận đâu."
Tôi ngồi trên ghế, Lâm Thư Tịch quỳ xuống trước mặt tôi, mặt đỏ bừng.
Trời ơi, lúc nãy tôi vừa đồng ý chuyện gì vậy?!
"Em không định hối hận mà đá anh đấy chứ?"
Sau khi vui vẻ ăn tối cùng bạn cùng phòng, tôi tung tăng chạy đến điểm lấy hàng ngoài cổng trường để nhận bưu phẩm.
Nhìn biểu cảm của anh ấy, tôi mơ hồ đoán được mình đã nói gì đó khi đầu óc quay cuồng.
"Vậy tức là em đồng ý làm bạn gái anh rồi."
Tôi cứng miệng: "Anh cao quá, yêu anh xong em sẽ bị thoái hóa đốt sống cổ mất."
Tôi kiếm cớ để từ chối.
Mối tình trước không lành mạnh khiến tôi mất niềm tin vào tình yêu. Tôi sợ mình đã đánh mất khả năng yêu thương người khác.
Lâm Thư Tịch nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành như một chú chó lớn.
Đôi mắt sáng rực, chứa đầy sự tha thiết và nhiệt huyết, nóng bỏng đến mức khiến tôi cũng cảm thấy toàn thân nóng lên.
"Em không cần ngước nhìn, anh sẵn sàng cúi xuống vì em."
Có lẽ tôi nên tin vào bản thân một lần nữa, cũng nên cho Lâm Thư Tịch một cơ hội.
Tôi ôm lấy cổ anh, khẽ thì thầm bên tai:
"Lâm Thư Tịch, em đồng ý vì anh mà dũng cảm thêm một lần nữa."
HẾT
(Đã hết truyện)
Thùng Giác Cảm Xúc (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
hiện đại,
ngôn tình,
Ngược,
Bạn trai tôi có một đồng nghiệp nữ được anh ta lưu tên trong danh bạ với biệt danh là “thùng rác cảm xúc”.
Tôi còn nói với anh ta rằng gọi người ta như thế không lịch sự chút nào.
Cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy nhật ký trò chuyện của họ, toàn là những lời anh ta phàn nàn về mình.
“Mua có một bó rau thôi mà cô ta có thể cò kè cả nửa ngày, đi siêu thị mua giấy vệ sinh cũng phải so giá từng đồng.”
“Hôm trước lúc chuẩn bị vui vẻ với nhau, mặc dù đã cởi hết đồ rồi, cô ta còn lải nhải vì anh đi vệ sinh văng nước tiểu ra ngoài bồn cầu.”
“Phiền nhất là, Trần Gia cứ mặc bộ đồ ngủ đó, cúi xuống là lộ ra một đống mỡ.”
Khi thấy anh ta mỉa mai dè bỉu về bộ đồ ngủ của tôi, nữ đồng nghiệp kia liền gửi một bức ảnh khoe thân hình gợi cảm sang cho anh ta.
Quan trọng không phải ở chỗ cô ta có đường cong quyến rũ, mà là cô ta chỉ mặc đồ lót, sau đó chụp ảnh gửi qua cho bạn trai người khác.
Bạn trai tôi đã trả lời, “Anh có thể giữ được bình tĩnh như vậy là đều nhờ em làm trạm tiếp nhiên liệu cảm xúc.”
Tôi nhìn anh ta nằm trên ghế sofa, dáng vẻ nhếch nhác kia không khác gì lúc trước.
Cảm xúc của tôi cũng chẳng có gì biến hóa, rất ổn định, thế này thì có nói chia tay cũng là hợp lý.
Tối thứ Sáu, An Hạo Dương ngủ thiếp đi khi đang nhắn tin vớ ai đó.
Tôi lấy điện thoại anh ta để sạc pin, bỗng nghe thấy “ting” một cái, có tin nhắn mới đến.
Người gửi tin nhắn đến được lưu là “thùng rác cảm xúc”, tên thật là Bạch Gia Huệ, đồng nghiệp mới đến làm ở công ty anh ta.
Cô ấy nhắn, “Ngày mai tìm cớ ra ngoài, đỡ phải cãi nhau vào cuối tuần.”
Tôi sững sờ một lúc, rồi lướt ngược lên xem lại.
Càng xem tôi càng thấy rõ rằng mình không cách nào dứt ra khỏi màn hình điện thoại của bạn trai mình được.
Bạch Gia Huệ mới đến chưa đầy ba tháng, mà nhật ký trò chuyện của họ đã có đến 2GB.
Hầu hết đều là An Hạo Dương phàn nàn về tôi.
“Mua có mỗi nắm rau thôi mà cô ta có thể cò kè cả nửa ngày, đi siêu thị mua giấy vệ sinh cũng phải so giá từng đồng.”
“Hôm trước lúc chuẩn bị vui vẻ với nhau, anh đã cởi hết đồ rồi mà cô ta còn lải nhải vì anh đi vệ sinh văng nước tiểu ra ngoài bồn cầu.”
“Phiền nhất là, Trần Gia cứ mặc bộ đồ ngủ đó, cúi xuống là lộ ra một đống mỡ.”
Khi anh ta phàn nàn về bộ đồ ngủ của tôi thì Bạch Gia Huệ lập tức gửi một bức ảnh khoe thân hình gợi cảm sang cho anh ta.
Quan trọng không phải là vì cô ta có đường cong quyến rũ, mà là cô ta chỉ mặc mỗi bộ đồ lót rồi chụp hình gửi sang cho bạn trai tôi.
An Hạo Dương trả lời cô ta, “Anh có thể giữ được bình tĩnh đến bây giờ, đều nhờ em làm trạm tiếp nhiên liệu cảm xúc.”
Tôi lặng lẽ đặt điện thoại xuống, trong lòng đầy cảm giác nghẹt thở.
Cảm giác này kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Tôi không nói gì, vẫn dọn dẹp nhà cửa, rồi vắt cây lau nhà bắt đầu lau sàn.
An Hạo Dương nằm nghiêng trên ghế sofa, vừa mở mắt ra đã nhắn tin.
“Dịch chân ra một chút, anh có thể đi dép vào được không, sàn bẩn rồi.”
Anh ta nhấc chân lên rồi lại đặt xuống, mặt đầy vẻ khó chịu.
Sau đó anh ta nhảy dựng lên, cầm lấy áo khoác và đi ra ngoài.
“Làm chút việc nhà thôi mà em cũng nhiều chuyện, thấy anh chướng mắt thì anh đi chỗ khác cho em vừa lòng có được không?”
Nhưng tôi rõ ràng thấy ánh mắt anh ta lóe lên một tia đắc ý.
Thay giày và ra ngoài liền một mạch, cửa còn bị anh ta đóng rầm một cái.
Chờ cái cớ này lâu rồi đúng không?
Những tháng qua, anh ta thường xuyên bỏ đi mà không nói một lời.
Lúc này, tôi đi đến cửa sổ và nhìn xuống, thấy anh ta bước đi nhẹ nhàng, cúi đầu liên tục trả lời tin nhắn.
Quay lại nhìn đệm ghế sofa bị anh ta nằm đến nỗi nhăn nhúm hết lại.
Lúc này tôi bỗng cảm thấy chán ghét anh ta đến cực điểm.
Chiều tối, An Hạo Dương gọi điện bảo tôi đến đón anh ta.
Nghe thấy xung quanh rất ồn ào, anh ta gần như phải hét lên vào điện thoại.
“Anh uống rượu rồi, em mang áo khoác đến.”
Không chờ tôi từ chối, anh ta nhanh chóng nói địa chỉ rồi cúp máy.
Trên đường kẹt xe, lúc ngồi trong xe, trong đầu tôi hiện lên đầy những lời anh ta phàn nàn về mình.
Đối lập với đó là sự an ủi của Bạch Gia Huệ dành cho anh ta.
“Phụ nữ không phải đều như thế sao? Đây là họ biết anh không thể rời xa họ.”
Tôi nghĩ những lời này đối với An Hạo Dương rất có tác dụng.
Nhưng với tôi, từng chữ như có gai nhọn, đâm chi chít vào lòng.
Khi vừa đến nơi liền trông thấy An Hạo Dương đang dựa vào Bạch Gia Huệ.
Trên bàn nướng bên đường đầy những mảnh vụn, dưới đất nằm lộn xộn vài chai rượu trống rỗng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰