Mai Mốt Cho Tra Nam Tiện Nữ
Chương 4
13
Tôi lên sân khấu chúc phúc, họ hàng bạn bè của Dư Quân ở dưới sân khấu thì thầm to nhỏ.
Bỗng có một bé gái đứng lên nói lớn:
“Dì, sao dì lại chúc mừng chú và người phụ nữ khác kết hôn, chú có phải đang lấy vợ lẽ không?”
Người nói là con gái của chị gái Dư Quân.
Trán Dư Quân toát mồ hôi, chột dạ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Thanh.
Tra tấn bằng cực hình nhỏ giọt, Dư Quân coi như đã nếm đủ.
Chị gái Dư Quân lập tức bịt miệng bé gái, cảnh cáo không được nói bậy, người nói bậy sẽ bị cảnh sát bắt đi.
Bé gái khóc òa lên.
Chị gái Dư Quân giải thích với Lâm Thanh Thanh đang nghi ngờ:
“Em dâu đừng trách nhé, đứa trẻ này bị mẹ nó dạy hư, thấy cô gái đẹp nào cũng gọi là dì.”
Dư Quân cũng vội vàng nói nhiều lời ngon ngọt để chuyển chủ đề.
Tôi chúc phúc xong định xuống sân khấu, bỗng nhận được một cuộc gọi từ số lạ:
“Cô là vợ của Dư Quân phải không? Tiền thuê nhà đã chậm nửa tháng rồi, mau nộp đi.”
Quá đáng, điện thoại đòi tiền thuê nhà lại gọi đến chỗ tôi.
Tôi trực tiếp nói:
“Anh gọi nhầm rồi, tôi không phải vợ anh ta.”
Chủ nhà sốt ruột nói:
“Người liên lạc khẩn cấp anh ta để lại là số của cô, tôi không quan tâm cô là vợ hay mẹ anh ta, mau nộp tiền thuê nhà, nếu không thì cút khỏi nhà tôi, thằng ngốc Dư Quân hôm nay đến điện thoại cũng không nghe.”
Tôi cũng tức rồi, trực tiếp nói:
“Dù tôi là bà nội của anh ta thì tền thuê nhà của anh ta không liên quan gì đến tôi.”
Chủ nhà sắp tức điên rồi:
“Tôi mặc kệ cô là ai, đưa điện thoại cho Dư Quân.”
Tôi liếc nhìn Dư Quân đang trao nhẫn với Lâm Thanh Thanh, đưa điện thoại cho anh ta:
“Ngắt lời một chút, điện thoại đòi tiền thuê nhà của anh gọi đến rồi.”
14
Lâm Thanh Thanh:???
Dư Quân: …
Dư Quân trực tiếp bị hàng loạt tình huống liên tiếp làm cho mất bình tĩnh, cầm điện thoại lên hét lớn:
“Thu tiền thuê nhà cái con mẹ mày, tao đang đám cưới, là đám cưới, nếu còn gọi đến đòi tiền thuê nhà nữa, tao đập nát nhà mày.”
Anh ta nói xong định đập điện thoại, tôi ra hiệu điện thoại là của tôi, bảo anh ta trả lại.
Không thể đập điện thoại, cơn giận không có cách nào giải tỏa, anh ta ôm trán ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu, sau đó đưa điện thoại trả lại cho tôi.
Lâm Thanh Thanh vốn đã nghi ngờ từ lâu, lúc này hỏi tôi:
“Tiền thuê nhà gì thế?”
Tôi cũng không tiện nói dối với một cô dâu, đành nói thật:
“Căn nhà tân hôn của hai người là Dư Quân thuê, lúc thuê nhà anh ta để tôi là người liên lạc khẩn cấp, bây giờ chủ nhà đòi tiền thuê nhà đòi đến chỗ tôi.”
Lâm Thanh Thanh không hiểu nổi, chỉ có thể quay sang hỏi Dư Quân:
“Có ý gì thế? Một người có mức lương năm là sáu mươi vạn như anh, mà căn nhà tân hôn lại đi thuê? Còn nợ tiền thuê nhà?”
“Còn nữa, tại sao anh lại điền người liên lạc khẩn cấp là chị Lộ Lộ?”
Tại sao lại điền tôi? Có lẽ là lúc điền người liên lạc khẩn cấp không suy nghĩ, theo thói quen điền tôi vào.
Đàn ông mà, làm chuyện xấu không câu nệ tiểu tiết.
Vừa rồi còn tức giận đến mức muốn phát điên nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Lâm Thanh Thanh, Dư Quân ấp úng mở miệng:
“Thanh Thanh, em đang mang thai, đừng tức giận, nghe anh giải thích.”
Lâm Thanh Thanh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ:
“Giải thích cái gì? Anh là đồ nghèo kiết xác, anh là đồ lừa đảo.”
Cô ta lại nhìn tôi, kích động cáo buộc:
“Tôi đã nói rồi mà, đàn ông tốt đẹp gì mà trang web hẹn hò giới thiệu, hai người các người hợp tác lừa tôi đúng không?”
“Hai người đều là kẻ lừa đảo, các người lừa tình lừa hôn, trời không dung đất không tha.”
Hôm qua họ mới đăng ký kết hôn, hôm nay tổ chức đám cưới, bây giờ phát hiện ra Dư Quân là một kẻ nghèo kiết xác đến tiền thuê nhà cũng không trả nổi, Lâm Thanh Thanh trực tiếp sụp đổ.
Thực ra cô ta không cần phải như vậy, với mức lương năm là sáu mươi vạn, chỉ cần cho Dư Quân thêm một chút thời gian, anh ta hoàn toàn có thể vực dậy được.
Đáng tiếc là trước đây Lâm Thanh Thanh tiếp xúc toàn là người giàu có, căn bản không thể chờ Dư Quân từ từ kiếm tiền mua nhà mua xe.
Lâm Thanh Thanh kích động xé toạc khăn voan, điên cuồng dùng tay đấm Dư Quân, miệng không ngừng chửi bới tục tĩu, hoàn toàn không để ý đến hình tượng trong sáng mà cô ta giả vờ trước đó, những từ ngữ vô cùng bẩn thỉu không ngừng phun ra từ đôi môi anh đào của cô ta.
Dư Quân cố nén nhục nhã, một mặt ngọt ngào dỗ dành Lâm Thanh Thanh cẩn thận với đứa bé trong bụng, ngàn vạn lần đừng tức giận làm hỏng thân thể, một mặt trừng mắt nhìn tôi, hận không thể lột da rút gân tôi.
Vậy là hận tôi rồi sao?
Còn có thứ khiến anh càng hận hơn nữa…
Tôi trực tiếp lấy tờ giấy chẩn đoán vô sinh của anh ta từ trong túi ra, ném vào lòng anh ta, nói:
“Đúng rồi, anh còn một thứ để quên ở chỗ tôi, bây giờ trả lại chủ cũ.”
16
Lúc đầu Dư Quân chỉ lo dỗ dành Lâm Thanh Thanh cẩn thận với đứa bé trong bụng, căn bản không nhìn tờ giấy chẩn đoán đó lấy một cái, chỉ cảnh cáo tôi đừng gây chuyện nữa.
Người dẫn chương trình cầm tờ giấy chẩn đoán đó lên, tò mò đọc tên và chẩn đoán trên đó qua micro.
Đám cưới vốn đã náo nhiệt, bây giờ đột nhiên bị ép phải đón nhận một quả bom tấn là Dư Quân không có khả năng sinh con, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào bụng của Lâm Thanh Thanh.
Dư Quân ban đầu không để ý, mãi đến khi nghe rõ nội dung, anh ta như phát điên giật lấy tờ giấy chẩn đoán đó từ tay người dẫn chương trình, xem xong cả người run rẩy.
Còn bà mẹ chồng cũ sau khi nghe xong, không chịu nổi đả kích, trực tiếp trợn mắt lên, ngất đi.
Dư Quân nhìn chằm chằm tờ giấy đó, trọn vẹn ba phút.
Ba phút này, biểu cảm của Lâm Thanh Thanh thay đổi liên tục, vừa rồi còn tức giận không thôi, bây giờ đã rất chột dạ.
Cô ta nhìn tôi, cau mày hỏi:
“Cuối cùng cô là ai?”
Tôi cười cười:
“Người mai mối cho hai người, vợ cũ của anh ta.”
“Tôi đến đây hôm nay, là để mang sự thật đến cho hai người, dù sao thì đợi đến khi đám cưới kết thúc, hai người mới phát hiện ra bộ mặt thật của nhau thì đã không kịp rồi.”
Lâm Thanh Thanh mắng tôi:
“Cô là một người phụ nữ độc ác, tôi còn tưởng cô là người bạn thân thiết nhất của tôi.”
Cười chết mất, ai lại muốn làm bạn thân với một kẻ chuyên đi làm tiểu tam chứ.
Tôi không phải Phật Tổ, không có cái giác ngộ cho rằng mỗi người quay đầu đều có thể thành Phật.
Tôi chỉ muốn họ phải chịu sự trừng phạt thích đáng, muốn họ không có kết cục tốt đẹp.
Dư Quân kéo Lâm Thanh Thanh từ bên cạnh tôi sang, anh ta đã hoàn toàn phát điên, hoàn toàn không quan tâm Lâm Thanh Thanh đang mang thai, thô lỗ lắc cô ta, điên cuồng hét lên:
“Lâm Thanh Thanh, đứa con này của cô là của ai?”
“Cuối cùng cô đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, rồi tìm tôi để đổ vỏ?”
“Cô có biết không, vì đứa con này, lúc tôi ly hôn, Trần Lộ Lộ đã hành hạ tôi như thế nào không?”
“Cô có biết tôi bị hành hạ đến mức mỗi ngày đều muốn chết không?”
“Kết quả là đứa con này lại không phải của tôi?”
“Là cô và người đàn ông khác làm ra đứa con hoang này?”
“Lâm Thanh Thanh, hôm nay cô chắc chắn phải chết.”
“Cô tự chết? Hay là tôi ra tay?”
Lâm Thanh Thanh nhìn Dư Quân đang điên cuồng như sư tử, sờ bụng mình, liên tục lùi về sau sợ đến mức quên cả khóc.
Cô ta lùi một bước, Dư Quân tiến tới một bước, cô ta lùi đến mép sân khấu, giẫm hụt một chân, trực tiếp ngã xuống.
Trên tấm thảm đỏ sẫm, rất nhanh đã nhuốm đầy máu đỏ tươi.
Đám cưới trở nên hỗn loạn.
Tôi thoát khỏi cái bãi chiến trường này, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn.
Bên ngoài trời quang mây tạnh, tôi cũng quyết định bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.
17
Ba năm sau, khi tôi với chồng hiện tại đẩy con đi dạo phố, tôi nhìn thấy một bà lão tóc bạc phơ đang lục thùng rác.
Bà lão nhìn thấy tôi, run rẩy đi tới, kể lể với tôi về hậu quả của đám cưới đó.
Bà ta nói Lâm Thanh Thanh đã sảy thai, ngày thứ hai điều trị ở bệnh viện thì biến mất, không bao giờ quay lại nữa.
Còn Dư Quân, không biết là do đả kích quá lớn hay thế nào, cả người trở nên điên điên khùng khùng, hiện tại đã vào bệnh viện tâm thần điều trị.
Chi phí nằm viện là một khoản không nhỏ, một bà lão hơn sáu mươi tuổi như bà ta, không có công việc phù hợp nào để làm, chỉ có thể nhặt thùng các tông và chai lọ, bán được bao nhiêu thì bán.
Bà ta hỏi tôi, có thể vì họ đáng thương như vậy mà tái hôn với Dư Quân, về chăm sóc hai mẹ con họ không.
Tôi thực sự muốn cười cho bà ta biết, bà ta có biết mình đang nói gì không?
Trước khi đi, bà ta lại nhìn chằm chằm đứa trẻ trong xe của chúng tôi:
“Con có con rồi, có con tốt quá, nhà họ Dư chúng ta có người nối dõi rồi.”
Chồng tôi nghe câu này, căng thẳng đến mức vội vàng ôm đứa trẻ vào lòng, kéo tôi đi thật nhanh:
“Anh thấy bà ta cũng hơi bị tâm thần.”
Đúng vậy, bà ta nhìn đứa trẻ với ánh mắt thèm khát đến mức bệnh hoạn, nếu không đi nhanh, tôi còn lo bà ta sẽ cướp mất đứa trẻ.
Tôi quay đầu nhìn bà ta, quần áo rách rưới, vì muốn có một đứa con, họ đã biến mình thành dáng vẻ này, cuối cùng có đáng không?
Câu trả lời này có lẽ chỉ có chính họ mới trả lời được.
HẾT
(Đã hết truyện)
Có Câu Chuyện Báo Thù Nào Làm Người Ta Hả Hê Nhất? (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
drama,
hiện đại,
Ngược,
Báo thù,
1
Mùa hè năm 2000, vào một đêm oi bức.
Chị gái, người mà tôi nương tựa vào để sống, đã bị một gã đàn ông sát hại ngay trong phòng ngủ của mình.
Sau đó, hàng xóm xung quanh đều bảo rằng chị tôi đáng đời.
Bởi vì kẻ giết người, chính là người được chị tôi tự tay dẫn về nhà.
Chị tôi, làm cái nghề ấy.
Mỗi lần có khách đến nhà, chị đều bảo tôi trốn vào căn phòng nhỏ.
Tắt đèn, không nhìn, không nghe, không nghĩ.
Nhưng lần đó, gã đàn ông sau khi xong việc đã dùng gối bóp chết chị tôi, rồi lấy đi số tiền mà chị vất vả chắt chiu từng chút một.
Phải rất lâu sau khi gã đàn ông rời đi, tôi mới nhận ra có điều không ổn trong căn phòng nhỏ.
Tôi mở cửa, bước vào phòng của chị.
Chị đã nằm đó, trên giường, không còn cử động.
Tôi nhẹ nhàng gọi tên chị, nhưng thứ tôi chạm vào, chỉ là bàn tay lạnh ngắt của chị.
2
Hôm sau, cảnh sát đến, mang thi thể của chị tôi đi.
Ngay khi cảnh sát định đưa tôi đi cùng, tôi đã trốn chạy.
Tôi không muốn bị đưa đến nơi đó, nơi đầy những đứa trẻ không nhà không cửa, cũng không muốn bị bất kỳ ai xa lạ nhận nuôi.
Tôi muốn báo thù.
Tôi muốn trước khi cảnh sát tìm được kẻ sát nhân, chính tay mình sẽ giết hắn, để trả thù cho chị!
Có lẽ trong mắt người khác, chị tôi là một cô gái xấu xa, nhơ bẩn.
Nhưng tôi biết, trên thế gian này, từ trước đến nay, và mãi mãi về sau, chỉ có chị là người tốt với tôi nhất.
Tôi căm hận kẻ đã giết chị mình.
Dù có phải đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng nhất định sẽ tự tay giết hắn!
Hơn nữa, tôi tự tin rằng mình có thể tìm ra hắn trước cả cảnh sát.
Mặc dù đêm hôm đó, tôi không nhìn thấy khuôn mặt của kẻ sát nhân, nhưng tôi đã ngửi thấy mùi trên người hắn.
Một mùi hương đặc biệt, bí ẩn, khác lạ.
3
Từ nhỏ, tôi đã rất nhạy cảm với mùi hương.
Nhiều mùi chỉ cần ngửi một lần, tôi có thể khắc sâu vào trí nhớ.
Nhưng lần này, dù cố gắng nhớ lại thế nào, tôi vẫn không thể xác định mùi trên người gã đàn ông đó là gì.
Sau khi chị mất, tôi bắt đầu lang thang trên đường phố.
Tôi hy vọng giữa dòng người đông đúc, có thể tìm ra sự thật về mùi hương đó.
Tôi nghĩ, gã đàn ông ấy hẳn làm một công việc đặc biệt nào đó, hoặc mang một thân phận đặc thù, nên mới có thể để lại trên người mùi hương khác biệt đến vậy, một mùi mà người bình thường hoàn toàn không thể ngửi thấy.
Thế nhưng, tất cả những người tôi từng gặp, mùi hương trên người họ đều hoàn toàn khác với mùi hương trên người hắn.
Chớp mắt, ba năm đã trôi qua.
Khi tôi bắt đầu hoài nghi rằng có lẽ gã đàn ông đó đã rời khỏi thành phố này, thì vào ngày hôm qua, tại một ngã tư bình thường,
Một người khoác áo măng tô dài và quàng khăn kín mít lướt qua tôi.
Và mùi hương mà tôi đã tìm kiếm suốt ba năm, lập tức ùa vào khứu giác tôi.
4
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy máu trong người mình như bùng cháy.
Tôi lập tức lặng lẽ bám theo hắn, rồi tận mắt chứng kiến người đó bước vào một khu dân cư cũ kỹ sắp bị giải tỏa.
Khi ấy, tôi đã quyết định, chỉ cần người đó xuất hiện lần nữa, tôi sẽ lao tới giết hắn ngay lập tức.
Tôi thậm chí đã phục kích suốt cả đêm bên dưới tòa nhà mà hắn ở.
Thế nhưng, sáng hôm sau, khi người đó bước ra từ tòa nhà, và khi tôi đã lao ra từ chỗ ẩn nấp, chuẩn bị tung đòn chí mạng,
Tới lúc đứng trước mặt người đó, tôi mới phát hiện:
Đó là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp.
Dưới ánh mắt thoáng chút bối rối của cô ấy, tôi hoảng loạn bỏ chạy.
5
Tôi chạy về lại chỗ trú tạm.
Đó là một khu cắm trại nằm sát bãi rác, nơi dành riêng cho những kẻ lang thang như tôi.
Suốt hơn nửa năm qua, tôi thường ở đây qua đêm.
Hoàng Mao chào tôi một tiếng, rồi đưa cho tôi nửa hộp thịt bò đóng hộp mà cậu ta ăn dở, không rõ nhặt được từ đâu.
Tôi nhận lấy, khẽ cảm ơn.
"Cậu tối qua không về, lại đi tìm gã đàn ông giết chị cậu à?"
Tôi gật đầu.
"Ngay cả cảnh sát còn không tìm được, cậu cố làm gì cho mệt vậy?"
Tôi cúi đầu, xúc một miếng thịt, nhưng nuốt không nổi.
"Cậu thậm chí còn không biết mặt mũi hắn trông ra sao."
"Đừng nói nữa..." Tôi trả hộp thịt lại cho Hoàng Mao, lạnh lùng nhìn cậu ta.
"Không nói nữa, không nói nữa, nhìn cậu kìa, lại lộ cái vẻ như muốn giết người rồi."
Hoàng Mao nhún vai, cười gượng gạo.
Tôi cúi đầu, không đáp lại lời nào.
"Nhưng mà này, em trai, anh vẫn nể cậu đấy. Chịu đói chịu rét như vậy, chỉ để trả thù cho chị gái mình. Cậu đúng là có phong thái của mấy hiệp khách thời xưa."
Có lẽ để xoa dịu bầu không khí, Hoàng Mao bắt đầu tâng bốc tôi.
Tôi cười khổ, nhưng trong lòng lại âm ỉ đau đớn.
Hoàng Mao ăn xong chỗ thịt còn lại, bỗng dưng nói: "Nghe nói dạo này họ sắp dọn dẹp vệ sinh đô thị đấy."
"Không biết quản lý đô thị có bắt tụi mình nhốt vào trung tâm tạm cư không nữa."
Tôi liếc nhìn Hoàng Mao, thuận miệng hỏi: "Nếu có chỗ ổn định để ở, cậu có muốn không?"
Hoàng Mao liếm môi, ngửa đầu cười:
"Sao hả, cậu định làm đại hiệp, không cho tôi cùng cầm kiếm ngao du thiên hạ chắc?"
"Nếu cậu tìm được gã đã giết chị cậu, đừng manh động. Gọi tôi, tôi sẽ giúp cậu xử hắn cùng."
Tôi khẽ mỉm cười, miệng đáp lại một câu "Được thôi."
"Anh nói nghiêm túc đấy, cậu nhìn lại mình đi, tay chân nhỏ bé thế này, nếu phải đối mặt với một kẻ sát nhân hung ác như vậy, liệu chịu nổi mấy nhát?"
Hoàng Mao nói với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
"Nói thật, dù cả hai chúng ta đều lang thang khắp nơi, nhưng ít nhất cậu còn từng được ai đó yêu thương, không giống như tôi. Haizz, tôi cũng muốn có một người chị gái. Hay là, lần sau cậu dẫn tôi đến mộ chị cậu đi, để tôi cũng có thể quỳ trước chị ấy một cái."
Hoàng Mao mỗi lần kích động là lại nói không ngừng.
"Ngủ sớm đi."
Tôi bất lực vỗ nhẹ lên vai cậu ta.
Cả ngày lẫn đêm qua tôi chưa chợp mắt, giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Quan trọng hơn, tôi muốn trong giấc mơ, có thể gặp lại chị mình.
6
Tôi lại mơ thấy chị.
Chị ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi.
Chị nói: "Em sẽ không thấy chị bẩn thỉu, đúng không?"
Không đâu, em chưa từng nghĩ chị bẩn.
Em biết, tất cả những gì chị làm, đều là để chúng ta có thể sống tiếp.
"Ngoan nào, đợi chị dành dụm đủ tiền, chị sẽ mua cho chúng ta một ngôi nhà thật lớn.
"Sau đó, ngày nào chị cũng sẽ dẫn em đi ăn những món ngon, chơi những thứ thú vị.
"Chị còn muốn dẫn em đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
"Chị thật sự không muốn rời xa em."
Chị ôm tôi chặt hơn, rồi bắt đầu khóc.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được chị đang bị kéo ra xa khỏi tôi.
Là hắn, gã đàn ông có mùi hương kỳ lạ trên người.
Chị gào lên cầu cứu, một tay vẫn cố nắm chặt lấy tôi.
Tôi cũng hét lên: "Thả chị tôi ra!"
Giữa lúc giằng co, tôi giật mình tỉnh giấc, nhận ra Hoàng Mao đang lay tôi dậy.
7
"Đúng là mồm quạ đen, dậy mau, chạy thôi, quản lý đô thị đến thật rồi!"
Tôi dụi mắt, mơ màng nhìn thấy trong bóng tối đằng xa, vài chiếc xe van đang lao tới.
Từ trên xe, rất nhiều người đàn ông mặc đồng phục nhảy xuống.
Họ chiếu đèn pin về phía khu cắm trại, khiến tiếng hò hét hoảng loạn vang lên khắp nơi.
"Chạy mau, bị bắt vào trung tâm tạm cư thì phiền lắm đấy!"
Hoàng Mao vừa nói vừa chạy về phía núi rác phía sau, tôi cũng vội vàng chạy theo.
Phía sau, tôi nghe thấy tiếng đám người quản lý đô thị hét lớn: "Đứng lại!"
Giữa màn đêm đen kịt, tôi và Hoàng Mao bốn chân bò qua đống rác trước mặt.
Vừa đáp xuống đất, một luồng sáng chói mắt đã chiếu thẳng vào chúng tôi.
"Ngồi đợi thỏ mà cũng tóm được hai đứa nhóc này."
Trước mặt chúng tôi, một người quản lý đô thị to cao lực lưỡng nói lớn.
Khi tôi còn đang sững người, Hoàng Mao đột nhiên lao thẳng về phía người đàn ông đó.
"Hoàng Mao!" Tôi hét lên.
"Cậu mau chạy đi, nhớ báo thù cho chị cậu!"
Hoàng Mao lao tới, nhưng bị người quản lý đô thị né sang một bên.
Lúc này, cậu ấy quay đầu nhìn tôi, nét mặt đầy lo lắng: "Cậu còn đứng đó làm gì, chạy mau đi!"
Tôi gật đầu, vội vàng chạy về phía cánh cổng nhỏ của bãi rác.
Vừa đến cửa, tôi nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng "bịch," Hoàng Mao dường như bị người quản lý đô thị đá ngã, giờ đã nằm sóng soài trên mặt đất.
"Cảm ơn cậu nhé, Hoàng Mao!"
Tôi hét lớn về phía cậu ấy.
Hoàng Mao nằm trên đất, từ từ ngẩng đầu lên, giơ tay làm một ký hiệu gì đó mà tôi không nhìn rõ.
Nhưng từ xa, tôi thấy cậu ấy nở một nụ cười.
Vài ngày sau, khi tôi lang thang trên đường phố, nghe người ta bàn tán xôn xao về một tin tức từ Quảng Châu.
Nghe nói một sinh viên đại học vì không có giấy tạm trú đã bị đánh đến chết trong trung tâm tạm cư.
Tôi không biết Hoàng Mao và những người khác giờ thế nào.
Ngoài Hoàng Mao, còn có Anh Xám, Sói Già, Thiếu Gia, những người bạn tôi quen tại khu cắm trại.
Sau này, tôi không gặp lại họ nữa.
Có lẽ những người cần gặp, nhất định sẽ gặp lại.
Còn kẻ đáng chết, chắc chắn sẽ không thể sống tiếp.
8
Ngày hôm sau, sau khi Hoàng Mao và những người khác bị bắt đi, tôi tiếp tục bám theo người phụ nữ mang trên mình mùi hương quen thuộc ấy.
Dù cô ta không phải là kẻ giết chị tôi, nhưng chắc chắn cô ta có mối liên hệ nào đó với hắn.
Tôi tin rằng nếu tiếp tục theo dõi, tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật mà mình đang tìm kiếm.
Người phụ nữ đó tên là Từ Tiểu Tình.
Cô ấy không lớn tuổi lắm, sống một mình trên tầng hai của khu nhà cũ kỹ.
Tôi chắc chắn cô ấy sống một mình, vì từ lúc theo dõi, tôi chưa từng thấy ai khác ra vào nhà cô ấy.
Công việc của Từ Tiểu Tình khá bình thường, cô quản lý một cửa hàng quần áo gần ngã tư cạnh bệnh viện trung tâm thành phố.
Ngã tư này có vẻ nhộn nhịp, nhưng hầu hết người qua lại đều là những người đang vội vã đến bệnh viện.
Vì thế, cửa hàng của cô ấy dường như cũng không buôn bán được bao nhiêu.
Trông có vẻ, Từ Tiểu Tình không giỏi kinh doanh cho lắm.
Ngoài những thông tin cơ bản đó, điều khiến tôi chú ý hơn cả là:
Từ Tiểu Tình có bạn trai.
Tôi nhận ra điều này vào ngày Lễ Tình nhân, khi cô ấy ôm một bó hoa, bước về nhà với dáng vẻ rạng rỡ.
Khả năng rất lớn, mùi hương đặc biệt trên người cô ấy có liên quan đến bạn trai.
Nhưng vấn đề là, tôi chưa từng nhìn thấy bạn trai của cô ấy dù chỉ một lần.
Tất nhiên, tôi không bám sát cô ấy 24/7.
Ngay cả khi theo dõi, tôi cũng luôn giữ khoảng cách an toàn, tránh xuất hiện quá thường xuyên ở nơi cô ấy làm việc hoặc sinh sống.
Lần trước, tôi đã để cô ấy phát hiện, và không muốn mắc sai lầm đó thêm một lần nào nữa.
Tôi tự nhủ, không được nóng vội.
Đã chờ đợi ngần ấy thời gian, giờ không thể đánh động con cá đang sắp cắn câu.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰