Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mãi Mãi Chỉ Là Thế Thân

Chương 6



23.

 

"Thái độ của mẹ tôi thay đổi… có liên quan đến các người không? Có phải các người cố ý để bà ấy nhìn thấy những hình ảnh tôi ch trong nhiệm vụ? Hoặc các người đã thao túng gì đó khiến bà phải đứng về phía Vân Thiềm?"

 

Hệ thống im lặng.

 

Chỉ có tốc độ tái liên kết ngày càng nhanh hơn. Và đó, chính là câu trả lời xác nhận rõ ràng nhất.

 

【Tiến độ liên kết: 80%… 99%… 100%。Ký chủ, chúng ta có thể rời đi. Quá khứ nếu đã chọn buông, thì hãy buông cho trọn. Từ giờ, tôi sẽ là hệ thống duy nhất của cô.】

 

Thì ra Vân Thiềm, khi biết tôi sắp liên kết lại, đã vội vàng cắt bỏ hệ thống của mình để vĩnh viễn ở lại thế giới này.

 

Nhiệm vụ "làm con nuôi nhà họ Thẩm" đã hoàn thành từ lâu, nhưng cô ta vẫn bám víu vì không cam tâm. Không dám rời đi, lại không dám giải trói.

 

Giờ thì cô ta chọn ở lại.

 

Đúng lúc tôi đang chờ cơ hội, hệ thống lại đưa đến tận tay.

"Cảm ơn vì đã trả lời tôi, 933. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tin một kẻ phản bội."

 

Tôi lần theo trí nhớ, tìm ra vị trí nút tự hủy, không chút do dự ấn xuống.

 

Chỉ một giây sau, hệ thống lập tức báo động, đèn đỏ chớp liên hồi, mã lệnh loạn lên — toàn bộ rơi vào trạng thái sụp đổ.

 

Lần đầu tiên, hệ thống 933 nếm trải cảm giác bị phản bội.

 

【Cô sẽ hối hận…】

 

"Không đời nào!"

 

 
24.

 

"Chị ơi, em giữ được mẹ rồi!"
Điện thoại reo lên, giọng A Giác vẫn còn thở dốc.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt chìa khóa lao ra ngoài:

"Em làm tốt lắm, đừng hoảng. Chị tới ngay!"

 

Tôi lao đến một nhà kho bỏ hoang. Vân Thiềm bị trói miệng, ngã sóng soài dưới vũng nước bẩn, mẹ tôi đứng bên, tay run rẩy, đôi mắt đầy hận thù, nhưng bị A Giác giữ lại.

 

"Mẹ, chuyện này là phạm pháp đấy. Mẹ trừng mắt cũng vô dụng!"

 

"Nếu nó không chec, chị con sẽ chec! Con hiểu không?!"


Mẹ nghiến răng gằn từng chữ.

A Giác chec lặng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

"Tránh ra!"


Mẹ tôi đẩy cậu ra, định tiếp tục động thủ với Vân Thiềm, nhưng tôi đã kịp chạy đến, giữ chặt bà lại.

 

"Mẹ!"

 

"Con tới làm gì? Mau đi đi! Việc này không liên quan tới con. Ngọc Khê, nghe lời mẹ — con phải sống tốt!"

 

"Không sao rồi mẹ ạ. Tất cả kết thúc rồi, nghe con nói…"

 

Tôi kể cho mẹ toàn bộ sự thật: bốn năm mất tích, quá trình bị hệ thống c ư ỡ n g ép, trò lừa đảo của hệ thống, và việc tôi vừa tiêu hủy nó.

 

"Mẹ biết ngay… thế giới này không thể trùng hợp đến vậy… Ngọc Khê, là mẹ đã không bảo vệ được con!"


Mẹ ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào không nói nên lời. A Giác đứng bên cũng đỏ hoe mắt, không nói nên câu.

 

 
25.

 

Ba năm trước, Vân Thiềm là do Tạ Tri Hành đưa về.

Lúc đầu, mẹ tôi rất bài xích cô gái có gương mặt giống hệt tôi ấy — thậm chí còn thấy ghê tởm với hành vi tìm "người thay thế" của Tạ Tri Hành.

 

Con gái bà là duy nhất. Dù ngoài kia có hàng ngàn người trông giống tôi, thì cũng không ai có thể thay thế.

 

Sau khi tôi mất tích, bà thường xuyên mất ngủ, rơi vào trạng thái suy nhược thần kinh.

 

Cho đến một ngày, sau khi gặp Vân Thiềm, bà đột nhiên bắt đầu mơ thấy những cảnh tôi chec đi trong các tình huống khác nhau. Có một giọng nói thì thầm bên tai bà rằng: chỉ khi thật lòng yêu thương Vân Thiềm như con gái, bà mới có hy vọng đưa tôi trở về.

 

Ban đầu bà không tin, nhưng những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại ngày càng rõ nét, bà mang tâm lý thử một lần mà bắt đầu tiếp cận Vân Thiềm.

 

Không ngờ tình trạng thật sự cải thiện. Như thấy được hy vọng, bà dốc hết lòng yêu chiều cô ta, khiến ai nhìn vào cũng nghĩ rằng bà đang gửi gắm tình cảm vào "người thay thế".

 

Nhưng trong những đêm không ngủ, mẹ vẫn luôn âm thầm cầu nguyện — mong con gái thật sự của mình trở về.

 

Cuối cùng, chỉ một thời gian sau khi chính thức nhận Vân Thiềm làm con nuôi, tôi thật sự quay về. Vừa nhìn thấy tôi, bà đã lập tức nhận ra và bật khóc không ngừng.

 

Tưởng như câu chuyện đã có kết thúc viên mãn, nhưng không — giọng nói ấy lại xuất hiện.

 

Nó nói nếu bà bỏ rơi Vân Thiềm, tôi sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm.

 

Ban đầu bà chỉ định âm thầm bù đắp, nhưng không hiệu quả.

 

Cho đến khi vụ tai nạn suýt khiến tôi gãy chân, bà nhận ra mình không còn lựa chọn — buộc phải công khai bảo vệ Vân Thiềm.

Hình ảnh Ghim câu chuyện

Bà làm theo — quả nhiên tình trạng ổn hơn.

 

Nhưng mẹ tôi trong lòng vẫn lạnh lẽo. Bà luôn tin, kẻ được hưởng lợi cuối cùng, chính là kẻ đứng sau tất cả.

 

Bà không muốn tôi sống cả đời bị khống chế, nên chọn cách đẩy tôi ra nước ngoài, khiến Vân Thiềm mất cảnh giác, rồi đích thân ra tay xóa bỏ mối đe dọa này.

 

Cái giọng nói ấy… chắc chắn là một dạng thôi miên của hệ thống.

 

Sau khi tôi mất tích, tinh thần mẹ tôi rối loạn, có lẽ chính lúc ấy đã bị hệ thống thừa cơ thao túng.

 
26.

"Ưm ưm…"


Vân Thiềm tỉnh lại, hoảng loạn nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ chúng tôi — ra sức cầu cứu.

Tôi nghe tiếng động quay đầu, Thẩm Giác lại hét lên:

"Vân Thiềm đâu rồi?! Người đâu?!"

 

Người đang nằm dưới đất là một cô gái lạ mặt, dung mạo hoàn toàn xa lạ.

 

"Chính là cô ta." Tôi bình tĩnh nói.

 

"Hả?" Thẩm Giác ngây người. Mẹ tôi thì không lấy làm ngạc nhiên. Bà đã chẳng còn gì để giả vờ với kẻ giả mạo này nữa, chỉ liếc qua một cái rồi quay mặt đi.

 

Thẩm Giác tiến lại gần, gỡ băng keo trên miệng cô ta ra.

"Mẹ cứu con với! Là Thẩm Ngọc Khê b ắ t c ó c con! Mẹ mau cứu— Ưm!"

 

Vừa thấy tôi, cô ta lập tức vu vạ, nhưng chưa kịp hết câu, Thẩm Giác đã dán lại băng keo, bị cô ta lườm cho một cái cháy mặt.

 

"Cô có biết nói chuyện không vậy? Bọn tôi là gia đình cô, đến đây để cứu cô đấy. Không biết điều thì chúng tôi bỏ cô lại đây luôn, nhà kho bỏ hoang đấy, đám b ắ t c ó c lúc nãy biết đâu quay lại thì khổ."

 

Cậu ấy nhỏ giọng dọa — việc bắt cóc là thuê người làm, mà Vân Thiềm chưa kịp nhìn rõ mặt ai.

 

Nhà họ Thẩm khéo léo xử lý, cô ta không thể tìm ra bằng chứng.

 

Vân Thiềm nghe vậy, sắc mặt dịu lại, ánh mắt mang theo cầu xin. Lúc này Thẩm Giác mới tháo băng keo lần nữa.

 

Cuối cùng, chuyện bắt cóc cũng bị dìm xuống, nhà họ Thẩm không để ai ngoài biết chuyện.

 
 

27.

"Tôi là tiểu thư nhà họ Thẩm! Mau cho tôi vào!"
Khi Vân Thiềm từ bệnh viện trở về, không ai còn nhận ra cô ta nữa. Gương mặt ấy, giờ chẳng còn chút nét nào giống trước kia.

 

Cô ta nói mình là Vân Thiềm — không ai tin.

 

"Thôi đi, đừng làm trò. Ai chẳng biết mặt tiểu thư Thẩm gia. Cô tưởng tụi này mù chắc?"
Cổng biệt thự đóng chặt, bảo vệ xua đuổi cô ta.

 

"Tôi là Vân Thiềm thật mà!"
Cô ta tức đến đỏ cả mặt, nhưng chẳng ai thèm quan tâm.

 

Cho đến khi thấy Tạ Tri Hành đến thăm, cô ta vội chạy đến:
"Tri Hành! Họ không cho em vào! Là Thẩm Ngọc Khê sai họ làm vậy!"

 

"Cô là…?"


Tạ Tri Hành ngẩn người nhìn gương mặt lạ hoắc.

 

"Là em! Em là Vân Thiềm! Anh không nhận ra em sao?!"

 


Cô ta hét lên, rồi như sực nhớ ra điều gì, vội đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó hoảng loạn hét to:

"A! Mặt em… Mặt em làm sao thế này?!"

 

Cuối cùng, trong mặt kính, cô ta nhìn thấy chính gương mặt cũ kỹ mà mình từng quên lãng — gương mặt thật sự của chính mình.

 

Cô ta gần như phát điên, không chấp nhận nổi, lảo đảo bỏ chạy.

 

Tạ Tri Hành chỉ nghĩ gặp phải người thần kinh, không để tâm. Hôm nay anh đến để xin lỗi.

 

Anh không hiểu vì sao trước đây mình lại nói ra những lời như thế. Tình cảm thanh mai trúc mã bao năm, anh đã làm tổn thương hết.

 

Tôi không nhận lời xin lỗi của anh. Khi rời đi, anh có phần thất thần.

 

Sau này, khi tôi lại nghe tin về anh — vẫn là liên quan đến Vân Thiềm.

 
28.

Vân Thiềm không bao giờ chấp nhận việc mình đã trở lại với dung mạo thật. Nhưng hệ thống — sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Cô ta không phải không muốn t r ả  t h ù tôi, nhưng lần nào cũng bị tôi bắt quả tang ngay tại chỗ.

 

Không còn cách nào, cô ta lại quay sang nhắm vào Tạ Tri Hành, muốn bắt đầu lại từ đầu.

 

Nhưng không còn khuôn mặt kia, Tạ Tri Hành chẳng nhận ra cô ta.

 

Trong một lần dây dưa kéo qua kéo lại, cả hai gặp tai nạn giao thông.

 

Tạ Tri Hành bị thương ở chân, còn Vân Thiềm thì… đâm đến mức thần trí không còn minh mẫn — trở thành người ngốc.

 

Tôi lướt điện thoại, nhìn bài báo trên trang tin tức, khẽ nhướng mày. Xem như báo ứng.

 

"Ngọc Khê, ăn cơm thôi!"


Mẹ tôi bưng nồi canh từ bếp ra, em trai tôi thì ngáp ngắn ngáp dài, mặt mũi còn chưa tỉnh ngủ.

Tôi đứng dậy, mỉm cười:

"Dạ, con ra ngay.”

 

Bên ngoài, ánh trăng rực rỡ, lặng lẽ tỏa sáng khắp sân nhà.

 

(Hoàn)

(Đã hết truyện)

Chồng Tốt Bạn Hiền (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: drama, hiện đại, Đô thị, Báo thù,

Tôi nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.



 

Ngày kia chính là 26 tháng này.



 

Trùng khớp với hạn chót trong tin nhắn của chồng tôi.



 

Đúng lúc đó, tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng dừng lại. Hứa Gia Niên đã tắm xong, chuẩn bị bước ra.



 

Tôi lập tức đặt lại tin nhắn thành chưa đọc, khóa màn hình điện thoại, rồi nằm lại xuống giường.



 

Tay chân tôi hơi run rẩy. Tôi mở lại tin nhắn của Lâm Vi Vi, đọc lại một lần nữa để xác nhận thông tin.

 

Nhịp tim đập nhanh, tôi vội vàng nhắn lại cho cô ấy:

 

[Sao tự nhiên lại phải tiêm cái đó? Trước giờ mình chưa từng nghe cậu nói gì về chuyện này mà?]

 

Lâm Vi Vi nhắn lại rất nhanh:

 

[Chắc chồng mình thấy mình lỏng lẻo quá nên đặt lịch tiêm giúp mình thôi. Vì hạnh phúc của anh ấy, mình cũng đành chịu vậy.]

 

Đọc đến đây, lòng tôi càng thêm nghi ngờ.

 

Tôi hỏi tiếp:

 

[Chồng cậu về nước rồi à? Quen cậu lâu vậy mà mình chưa bao giờ gặp anh ấy.]

 

Lâm Vi Vi đang nhập tin nhắn rất lâu, mãi một phút sau mới trả lời:

 

[Đúng vậy. Anh ấy chỉ về tranh thủ rồi lại ra sân bay ngay. Mới thân mật với nhau một lần đã chê mình lỏng lẻo rồi đặt luôn lịch tiêm thuốc này. Mình cũng hết cách!]

 

Không sai.

 

Lúc mới quen nhau, cô ấy đã từng nói với tôi chồng cô ấy sống ở nước ngoài, mỗi vài năm mới về một lần.



 

"Vợ ơi, em đang nhắn tin với ai thế?"

 

Giọng nói của Hứa Gia Niên bỗng vang lên từ cửa phòng tắm.

 

Tôi quay đầu lại và thấy anh ấy đang mặc áo choàng tắm, bước về phía tôi.

 

Tôi đặt điện thoại xuống, tùy tiện đáp lại:

 

"Không có gì, chỉ là bạn thân của em nhắn vài câu thôi."

 

Hứa Gia Niên không nghi ngờ gì, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem.

 

Ánh mắt anh ta ngay lập tức híp lại, nhưng rồi lại cố tỏ ra bình tĩnh, nhét điện thoại vào túi áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.

 

"Vợ ơi, anh đi pha sữa cho em nhé."

 

Nói xong, anh ta liền rời khỏi phòng.

 

Nhìn bóng lưng anh ta, tôi bỗng cảm thấy có lỗi vì đã nghi ngờ anh ta.

 

Bởi vì Hứa Gia Niên thực sự rất tốt với tôi.

 

Tôi là con một trong một gia đình giàu có ở Giang Tô. Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong điều kiện sung túc, ngoại hình cũng không tệ.

 

Điểm duy nhất không hoàn hảo là tôi từng bị thương khi còn nhỏ, dẫn đến khó sinh con.

 

Những người môn đăng hộ đối đều muốn có con nối dõi, nên họ rất kén chọn. Vì thế, tôi chỉ có thể tìm một người ở tầng lớp thấp hơn.

 

Thực ra, Hứa Gia Niên không phải lựa chọn duy nhất. Dù sao nhà tôi cũng có tiền, muốn tìm một người đàn ông đồng ý từ bỏ việc có con không khó.

 

Nhưng chỉ có anh ta là dám triệt sản vì tôi.

 

Anh ta đã dùng hành động để chặn đứng mọi khả năng ngoại tình rồi có con để cướp tài sản của tôi.

 

Hơn nữa, sau khi kết hôn, anh ta luôn đối xử với tôi rất tốt.

 

Ngay cả việc ngày nào cũng pha sữa cho tôi cũng là một minh chứng.

 

Tôi có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng có lẽ không nên nghi ngờ anh ấy.

 

Nhưng dù vậy, sự trùng hợp này vẫn gieo vào lòng tôi một hạt giống hoài nghi.

 

Uống xong sữa, tôi đột nhiên nổi hứng, xoay người ôm lấy anh ấy, nhẹ giọng thì thầm bên tai:

 

"Ông xã, anh có muốn làm phẫu thuật nối lại không? Em muốn thử xem mình có thể mang thai không… Em muốn có một đứa con."

 

Vừa dứt lời, cơ thể Hứa Gia Niên đột nhiên cứng đờ.

 

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi:

 

"Vợ à, sao tự nhiên em lại có suy nghĩ này?"

 

Rồi anh ta vội vàng nói tiếp:

 

"Thôi bỏ đi, anh đã quen với cuộc sống không con cái rồi, không muốn thay đổi nữa. Hơn nữa, anh cũng không muốn em phải chịu khổ vì chuyện sinh con."

 

Tim tôi đột nhiên trĩu xuống.

 

Tôi nhìn anh ta, chậm rãi hỏi:

 

"Anh không thích trẻ con sao? Em muốn sinh cho anh một đứa. Bác sĩ chỉ nói em hơi khó có con, chứ đâu phải là không thể…?"

 

Gương mặt Hứa Gia Niên bắt đầu có chút khác thường.

 

Bất ngờ, anh ta lớn tiếng cắt ngang lời tôi:

 

"Vợ à, em đừng nói đùa như vậy nữa, được không?"

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt đầy khó hiểu.

 

Anh ta chưa bao giờ phản ứng như vậy với tôi trước đây.

 

Có lẽ nhận ra mình mất bình tĩnh, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại, ôm tôi vào lòng rồi dịu giọng giải thích:

 

"Vợ ơi, anh không chỉ sợ em vất vả, mà còn sợ nếu chúng ta đặt hy vọng vào chuyện này, rồi lỡ như không được, thì anh lại thất vọng. Thà rằng ngay từ đầu đừng nghĩ đến nó còn hơn."

 

"Em hiểu anh chứ?"

 

Tôi không muốn tranh cãi thêm, chỉ thuận theo ý anh ta:

 

"Được rồi chồng, vậy thì không sinh nữa."

 

Nghe câu trả lời của tôi, anh ta như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm rồi ôm chặt tôi.

 

Tôi có thể cảm nhận được tim anh ta đang đập rất nhanh.

 

Điều đó khiến nghi ngờ trong lòng tôi càng lớn hơn.




 

Sáng hôm sau, đợi anh ta đi làm, tôi xách theo một đĩa cherry, đi thẳng lên nhà Lâm Vi Vi ở tầng trên.

 

Cô ấy dù phải một mình chăm con, nhưng chồng cô ấy đã thuê cho một bảo mẫu ban ngày cho cô ấy, gọi là chị Trương.

 

Khi tôi đến, chị Trương đang chơi đùa với con trai cô ấy, còn Lâm Vi Vi thì đang tập trung trang điểm.

 

Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, mờ ảo, trông có chút quyến rũ.

 

Tôi không nhịn được mà trêu cô ấy: "Cậu mặc thế này là định quyến rũ đây?"

 

Cô ấy liếc nhìn tôi, cười nhẹ, rồi tiếp tục vẽ eyeliner.

 

"Chồng tớ đâu có ở nhà, tớ chỉ mặc cho vui thôi. Đâu như cậu, ngày nào cũng có chồng bên cạnh, làm tớ ghen tị chec đi được."

 

Tôi đặt hộp cherry xuống, giả vờ vô tình quan sát xung quanh nhà cô ấy.

Ở khu vực lối vào có vài đôi giày nam, tất cả đều là giày thể thao.

 

Nhưng giày của Hứa Gia Niên hầu hết là giày da cao cấp.

 

Tôi không tiện mở tủ quần áo ra xem, nhưng nhớ mang máng trước đây cô ấy từng đăng ảnh một bộ đồ nam phong cách giản dị, cũng không giống phong cách của Hứa Gia Niên.

 

Không tìm được manh mối gì, tôi đành đi đến bên con trai cô ấy, bế bé lên khỏi sàn nhà.

 

"Mộc Mộc, dạo này con có ngoan không? Dì mấy hôm rồi chưa đến thăm con, con có nhớ dì không?"

 

Cậu bé nhìn tôi cười khúc khích.

 

"Mỡc Mộc nhớ dì, nhớ dì..."

 

Thằng bé cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu trên má.

 

Lúm đồng tiền…

 

Hứa Gia Niên cũng có hai lúm đồng tiền.

 

Gương mặt của Mộc Mộc và Hứa Gia Niên bỗng chốc chồng lên nhau trong đầu tôi...

 

Đầu tôi như có tiếng "ầm" vang lên, hoàn toàn trống rỗng!

 

Dường như có điều gì đó lóe lên trong trí óc tôi, nhưng quá nhanh để tôi kịp nắm bắt.

 

Thấy tôi đột nhiên im lặng, Lâm Vi Vi gọi tôi: "San San, đặt Mu Mu xuống đi, bế lâu mỏi tay lắm đấy."

 

Tôi vội hoàn hồn, nhanh chóng trao bé lại cho chị Trương.

 

Sau đó bước đến bên Lâm Vi Vi, tiếp tục nhìn cô ấy trang điểm.

 

Làn da của cô ấy thực sự rất đẹp, thuộc kiểu khiến người ta nhìn mà xót xa.

 

"Tớ cứ tưởng cậu là dân từ quê ra chứ, nhưng trông chẳng giống chút nào. Ai nhìn cũng nghĩ cậu là quý phu nhân ấy."

 

Mặt Lâm Vi Vi hiện rõ vẻ vui sướng.

 

"Đều nhờ công chồng tớ cả! Anh ấy dù không ở bên cạnh tớ, nhưng mỗi tháng vẫn gửi tớ 100.000 tệ. Con trai thì có bảo mẫu chăm, nên tớ mới có thể an nhàn, xinh đẹp thế này."



 

Mỗi tháng mười vạn tệ, đối với tôi thì không đáng kể.

 

Nhưng với một người làm công ăn lương bình thường thì có hơi nhiều, chứng tỏ chồng cô ấy cũng có chút thực lực.

 

Hứa Gia Niên làm việc ở công ty ba tôi, mỗi tháng cũng chỉ được tầm mười vạn. Tôi sợ anh ấy ra ngoài xã giao không đủ chi tiêu, nên mỗi tháng lại bỏ thêm mười vạn nữa cho anh ấy.

 

"Tức là chồng cậu rất giỏi lại còn yêu cậu nữa ha. Nên cậu mới chịu tiêm cái gì mà thu nhỏ â.m đ.ạ.o ấy à? Cậu có lo lắng không? Có cần tớ đi cùng không?"

 

Tay Lâm Vi Vi bỗng khựng lại một chút, sau đó tiếp tục đánh mắt.

 

"Đến lúc đó xem sao, nếu không ai đi cùng thì tớ gọi cho cậu nhé?"

 

"Có hàng xóm tốt thật là hạnh phúc, lúc cần thiết còn hữu dụng hơn cả gia đình và bạn thân nữa!"

 

"Nếu hồi đó không có cậu giúp, tớ cũng không biết một mình sẽ chật vật thế nào đâu."

 

Cô ấy nói không sai. Khi đó, cô ấy mang thai mà phải tự chuyển đồ, tôi thấy liền chạy đến giúp.

 

Sau khi biết cô ấy ở tầng trên nhà tôi, tôi lại càng tận tình giúp đỡ, lo liệu đủ thứ việc, kể cả những lần đi khám thai, hầu như đều là tôi đi cùng cô ấy.

 

Vì tôi không cần đi làm, thời gian rảnh rỗi rất nhiều.

 

Bản thân tôi chưa từng mang thai, nhưng nhìn người khác mang thai và sinh con, tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

 

Từ đó, chúng tôi trở thành đôi bạn thân không có gì giấu nhau, lại còn là hàng xóm sát vách.

 

Nhưng sau tin nhắn hôm qua, tôi bắt đầu hoài nghi chính mình.

 

Nghĩ lại những lần cô ấy tiếp xúc với Hứa Gia Niên, hình như cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.

 

Nghĩ vậy, tôi quyết định đặt họ ở cùng một chỗ để quan sát kỹ hơn.

 

"Tối nay tớ nấu một bữa ăn thịnh soạn, cậu dẫn Mộc Mộc xuống nhà tớ ăn nhé."

 

Tay Lâm Vi Vi lại ngừng một chút, do dự hỏi tôi:

 

"Như vậy có phiền quá không? Tớ có làm phiền vợ chồng cậu không đấy?"

 

Tôi cười, vỗ nhẹ vào cô ấy.

 

"Tất nhiên là không! Nhớ xuống sớm đó, nghe chưa? Giờ tớ đi chợ mua đồ đây."

 

Nói xong, tôi không chờ cô ấy trả lời mà rời khỏi nhà ngay.

 

Trước khi đi chợ, tôi ghé trung tâm điện tử mua một chiếc camera siêu nhỏ và một thiết bị nghe lén điện thoại.

 

Sau khi kết bạn WeChat với ông chủ, tôi mới đến chợ mua đồ.

 

Về nhà, tôi lắp camera ở một góc khuất trong phòng khách. Tay chân tôi run rẩy trong lúc lắp đặt, vì tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại phải đặt thứ này trong chính căn nhà mình.

 

Hứa Gia Niên về thấy tôi đang làm hải sản trong bếp, có vẻ hơi ngạc nhiên.

 

"Vợ à, em nấu nhiều hải sản thế, ba mẹ sắp đến hả?"

 

Tôi quay lại cười với anh.

 

"Không, là em mời mẹ con Vi Vi xuống ăn cơm, em nấu cho họ đó."

 

Nói xong, tôi nhìn thẳng vào mặt Hứa Gia Niên, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào.

 

Quả nhiên, khi nghe đến hai mẹ con Lâm Vi Vi, sắc mặt anh ấy thoáng có chút khác lạ.

 

"Sao em lại mời họ xuống ăn? Hai người quen nhau lâu thế nhưng chưa bao giờ mời họ ăn cơm ở nhà mà."

 

"Chẳng phải em không thích bị làm phiền sao? Đến ba mẹ đến em còn thấy ồn ào cơ mà."

 

Hứa Gia Niên nói không sai, trước đây tôi đúng là như thế.

 

Tôi cúi đầu tiếp tục sơ chế tôm hùm, giả vờ lơ đãng nói:

 

"Ừm, tự dưng em thèm hải sản, anh thì không ăn được, nên gọi họ xuống ăn chung cho đỡ phí."

 

Anh ấy còn định nói gì đó, nhưng lúc này chuông cửa vang lên.

 

Tôi nhìn anh ấy, hơi hất cằm ra hiệu anh ra mở cửa.

 

Sắc mặt Hứa Gia Niên có chút khó tả nhưng vẫn miễn cưỡng đi mở cửa, còn tôi lặng lẽ theo dõi phía sau.

 

Cửa vừa mở, tôi đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Lâm Vi Vi:

 

"San San, bọn tớ đến rồi—"

 

Câu nói của cô ấy đột ngột ngừng lại, có lẽ không ngờ rằng người mở cửa lại là Hứa Gia Niên. Cô ấy ngẩng đầu lên, thoáng ngây người.

 

Trong ánh mắt ngoài kinh ngạc còn có chút vui mừng.



 

Không sai, tôi không nhìn lầm— chính là vui mừng.

 

Lòng tôi lại trĩu xuống.

 

Hứa Gia Niên đứng quay lưng lại với tôi, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng anh nói:

 

"Đến rồi à? Vào đi."

 

Giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì.

 

Tôi tranh thủ lên tiếng:

 

"Vi Vi, vào nhanh đi! Hai người cứ ngồi chơi, tớ đang bận, để chồng tớ tiếp đãi hai người trước nhé~"



 

Lâm Vi Vi bế Mộc Mộc bước vào, đặt con xuống rồi xắn tay áo định vào bếp giúp tôi.

 

Tôi vội ngăn cô ấy lại:

 

"Không cần giúp, lát nữa Mộc Mộc lại tìm cậu đấy. Hai người cứ ngồi chờ ăn thôi!"

 

Nói rồi, tôi nhanh chóng đóng cửa bếp và khóa lại!

 

Tôi bật vòi nước, đi đến góc phòng lấy điện thoại mở camera theo dõi.

 

Chỉ thấy Lâm Vi Vi quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, có chút thấp thỏm không yên. Cô ấy không dám nhìn thẳng vào Hứa Gia Niên, chỉ giả vờ chơi với Mộc Mộc để xua tan bầu không khí ngượng ngùng.



 

Lúc này, tôi vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, cho đến khi Hứa Gia Niên bước đến, nhìn cô ấy, rồi lại liếc về phía bếp.



 

Đột nhiên, anh ta hạ giọng hỏi:

 

"Sao em dám đồng ý với cô ấy đến nhà anh ăn cơm ? Không sợ bị cô ấy phát hiện ra điều gì à?"



Bình luận