Khác người
Chương 7
Khi gặp mặt, Giang Đường đưa tôi một bó hoa: "Tiểu Sơ, cảm ơn em."
Thẩm Vọng Tân đứng bên cạnh, hờ hững hừ một tiếng, nhận lấy bó hoa.
Giang Đường liếc nhìn Thẩm Vọng Tân, cười nói: "Nếu không có bài blog của em, chắc chắn chị sẽ không thắng dễ dàng như vậy."
Giang Đường muốn đánh bại Giang Chi Hoài, đương nhiên phải thâm nhập từ mọi phía.
Cô ấy đã tìm ra được cuộc trò chuyện giữa Giang Chi Hoài mẹ, tức là mẹ kế của cô ấy, và Lâm San hồi trước.
Hai vạn tệ, cũng là từ thẻ của mẹ kế chuyển ra.
Có được chứng cứ này, tôi đã khóc lóc kể lể, viết một bài viết và đăng lên vòng bạn bè.
Chỉ trong vài tuần, bài viết đã được lan truyền rộng rãi trên mạng.
Mọi sự thật năm xưa đã được sáng tỏ.
Thông qua các hành động của Giang Đường, chuyện liên minh giữa Lâm San và mẹ kế của cô ấy đã sụp đổ nhanh chóng.
"Thực ra, gần đây nó gặp phải một chuyện lớn."
Tính tò mò của tôi nổi lên, đi theo cô ấy về phía trước: "Chuyện lớn gì?"
"Lâm San mang thai đứa bé. Lẽ ra cô ta có thể gả vào, nhưng vì bài viết của em. Cô ta và mẹ kế của chị đã trở mặt."
Tôi há hốc mồm: "Đã có con rồi sao?"
"Ừ, nhìn thấy không có hy vọng gì, Lâm San bắt đầu đòi tiền Giang Chi Hoài. Em cũng biết đấy, Giang Chi Hoài là thằng ngu, bị mẹ nó dạy hư. Cho là toàn thế giới tiếp cận nó đều vì tiền. Trong sự tức giận, nó đưa Lâm San đến bệnh viện phá thai. Bây giờ Lâm San vì chuyện này mà muốn kiện nó."
"Ép phá thai à… Phạm pháp rồi.."
Giang Đường lộ vẻ chán ghét: "Kể từ khi mẹ kế chị vào nhà, ngày nào nhà cửa cũng gà bay chó sủa. Bây giờ nhốt được Giang Chi Hoài, đã yên tĩnh chút."
Thảo nào ngày hôm đó tình trạng của Lâm San không ổn.
Chắc hẳn là đến bước đường cùng mới phải đến cầu cứu tôi.
Không còn Giang Chi Hoài là chỗ dựa, danh tiếng của cô ta đã bị phá hủy, không thể tiếp tục sống.
Giang Đường nghiêng đầu nhìn tôi: "Em gái, đôi mắt của em không tốt lắm nhỉ. Hồi còn đi học, sao không đến với Thẩm Vọng Tân?"
Tôi lén nhìn Thẩm Vọng Tân đang đi sau.
Anh đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt nhíu lại nhưng luôn dừng lại trên người tôi.
"Thời đó anh ấy có vẻ khá lạnh lùng, em nghĩ anh ấy ghét em."
Giang Đường cười phá lên.
Còn tôi thì ngơ ngác không hiểu gì.
"Nói chuyện này, chị và Thẩm Vọng Tân từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Đợi chị cho em xem cái này nhé?"
Tôi thấy hứng thú: "Được đó."
Hôm nay Giang Đường mời Thẩm Vọng Tân ăn là có chuyện công việc cần bàn.
Sau bữa ăn, Giang Đường lén lút kéo tôi lên xe của cô ấy.
Cô ấy đưa cho tôi một hộp quà: "Đây là quà mừng cưới của em."
Vật trong hộp không nặng, tôi ước lượng thử, vừa định mở ra thì bị Giang Đường ngăn lại.
"Về nhà, em tự xem nhé."
Tôi nghĩ đến một chuyện gì đó, bỗng đỏ mặt.
Không phải là thứ mà tôi nghĩ đấy chứ?
Cửa kính xe bị gõ, Thẩm Vọng Tân chờ ở bên ngoài xe: "Nên về nhà rồi."
"À."
Giang Đường nháy mắt với tôi, rồi nói tạm biệt với tôi.
Trên đường về, tôi ôm hộp quà của cô ấy như báu vật.
Thẩm Vọng Tân nhìn mấy lần, cười nói: "Cái gì vậy?"
"Anh đừng quan tâm, chị Giang Đường đưa cho em." Nói xong, ấp úng thêm vào: "Chỉ em mới được xem thôi."
"Ừ."
Thẩm Vọng Tân lái xe, khóe môi không thể giấu được sự vui vẻ.
Về đến nhà, tôi đẩy anh đi tắm.
Còn mình thì lên sân thượng, mở hộp quà ra.
Tưởng là vũ khí thần kỳ để cua đàn ông, nhưng bên trong là một chiếc máy quay cũ và một thẻ nhớ.
Tôi cắm thẻ nhớ vào máy quay, máy đã đầy pin và tự động bật lên.
Có hơn chục video trong đó.
Tôi hào hứng mở video đầu tiên.
Trong video, một cậu bé khoảng mười tuổi được đội mũ sinh nhật, mặt lạnh lùng.
"Thẩm Huyền, chúc bạn nhỏ sinh nhật vui vẻ!"
Thẩm Vọng Tân mặt không vui: "Cảm ơn."
"Thẩm Huyền, mong muốn của cậu là gì?"
"Tôi không có mong muốn."
Lúc đó khuôn mặt anh tròn trịa, thường bị người khác bóp mặt, trong video còn xuất hiện Giang Đường , sau khi bóp xong lại cười to.
Video thứ hai là Thẩm Vọng Tân đã lớn hơn một chút.
Hình như trong một chuyến chơi xuân.
Thẩm Vọng Tân ngồi trên ghế nhỏ bên hồ, cúi đầu đọc sách.
Hoàn toàn lạc lõng so với mọi người.
Khi Giang Đường đến trêu đùa, anh lạnh lùng đuổi cô ấy đi.
Sau mười mấy video nữa, đều là hành trình trưởng thành của Thẩm Vọng Tân.
Khiêm khắc, kỷ luật và thiếu vui vẻ.
Cứ như cuộc đời anh đã được vạch sẵn từ khi sinh ra.
Mỗi năm Giang Đường đều hỏi một câu: "Mong muốn của cậu là gì?"
Mỗi lần đáp lại đều là: "Không có mong muốn."
Cuối video là cảnh trước khi chúng tôi tốt nghiệp.
Đây cũng là video cuối cùng máy quay ghi lại.
Giang Đường lại hỏi câu quen thuộc: "Thẩm Huyền, mong muốn của cậu là gì?"
Thẩm Vọng Tân nhìn vào máy quay, lần đầu tiên trả lời khác đi: "Lấy một người."
Giang Đường hơi ngạc nhiên, rồi trêu chọc: "Ôi chao, Thẩm Huyền. Đừng nói quá chắc chắn như vậy chứ, liệu có cưới được không?"
"Sẽ cưới được."
Ba chữ chắc như đinh đóng cột, đầy tự tin.
Tôi nhìn vào ngày tháng trong video, lúc đó tôi và Giang Chi Hoài vẫn chưa chia tay.
Lúc này, không biết tiếng nước trong phòng tắm im bặt lúc nào.
Thẩm Vọng Tân đã đi ra rồi sao?
Tôi giật thót, quay lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh.
Ánh sáng mờ ảo của đèn đêm, đôi mắt anh toát lên một vẻ trầm tư khó tả.
"Thẩm Vọng Tân… Anh, anh ra từ lúc nào vậy?"
"Ra một lúc rồi."
Anh mặc áo choàng tắm, ngồi rất gần tôi, dáng vẻ thư thái.
Nhưng như một thợ săn đã bắt được con mồi.
"Em, trong tay em—"
"Thấy rồi." Ánh mắt anh rơi vào cảnh cuối cùng của máy quay và ngày tháng, môi cong lên: "Quà tốt."
Tôi hơi bối rối: "Chuyện đó... chuyện đó anh muốn giải thích với em không?"
Thẩm Vọng Tân đứng dậy, đi về phía tôi.
"Không có gì để giải thích cả."
Tôi bị ép, lùi từng bước về đằng sau.
Cuối cùng, tôi bị chặn ở cửa sân thượng.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua, tóc tôi bay lên.
Mùi thơm nồng nàn của hoa quế tỏa ra từ những cành cây.
Giọng Thẩm Vọng Tân rất nhẹ, nhưng lại mang theo một vẻ lười biếng, tùy ý: "Rốt cuộc cũng bị em phát hiện ra."
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai tôi.
Nóng bỏng.
Dễ dàng khích động toàn bộ dây thần kinh của tôi.
Tim tôi đập thình thịch, nhỏ giọng nói: "Nhưng lúc đó, em còn chưa chia tay mà…"
"Anh chưa từng nói mình là người tốt."
"Anh, anh như vậy là không đúng đâu ——"
Anh đột nhiên cắn tôi một cái: "Không đúng à? Không ai dạy anh điều đó cả, xin lỗi."
Giọng nói của anh không có mấy phần áy náy, hành động thì đầy sự tùy tiện.
"Vậy là khi em vừa về, anh đứng ở sân bay chờ em là vì...?"
"Không thì để em và Giang Chi Hoài lửa tàn bùng lên sao?"
Thẩm Vọng Tân hạ mắt, uốn một lọn tóc của tôi: "Hứa Thức Sơ, anh không phải là người bao dung như vậy đâu... Ngẩng đầu lên, để anh hôn em."
Tối nay ánh trăng chiếu rọi.
Những cây dành dành ở góc tường đã nở xong, hoa quế rụng đầy cành.
Tôi và anh đứng dưới ánh trăng, hôn nhau.
Thời gian như quay lại rất nhiều năm trước.
Vào đêm lễ hội ngoài trời cuối mùa thu năm ấy.
Nửa đường Thẩm Vọng Tân đến muộn, ngồi ở hàng ghế đầu.
Lúc đó, tiếng nhạc bắt đầu, ánh đèn mờ ảo.
Tôi đứng dưới cây hoa quế, tà váy bay qua tay anh, vô tình để một cánh hoa quế ấm áp rơi vào lòng bàn tay anh.
"Tiểu Sơ."
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng gọi tôi.
"Ừm?"
Bàn tay anh từ trên đầu tôi buông xuống, mở rộng trước mặt tôi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thấy một cánh hoa nhỏ nằm trong lòng bàn tay anh.
"Nhìn này, hoa quế đấy."
(Đã hết truyện)
VỢ SINH CON GÁI, TÔI BỎ THUỐC VỖ BÉO VỢ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
hiện đại,
Đô thị,
vả mặt,
Nữ cường,
Mang thai năm tháng, vợ tôi từ một tiểu tiên nữ 97 cân, biến thành một bà béo 155 cân.
Bác sĩ bảo cô ấy phải kiểm soát cân nặng, cô ấy đói đến rơi nước mắt, khiến tôi đau lòng không chịu nổi.
Tôi ôm lấy vòng eo chẳng khác nào cái thùng nước của cô ấy, còn hôn lên gương mặt tròn trĩnh bóng dầu, tha thiết tỏ tình:
“Vợ à, trong lòng anh, em mãi mãi là đẹp nhất. Dù em có thế nào, anh cũng yêu hết thảy.”
Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi:
“Thật sao?”
Tôi liền cọ cọ nửa thân dưới đang phản ứng của mình vào người cô ấy, đầy ủy khuất nói:
“Em không biết anh phải nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào đâu.”
Cô ấy tin ngay, đôi mắt bị thịt đè thành một khe nhỏ lập tức ánh lên vẻ đắc ý.
Thế là, dưới lời khuyên “ngọt ngào” của tôi, cô ấy thoải mái mở bụng mà ăn uống thỏa thích.
Đến ngày dự sinh, cân nặng của cô ấy đã đạt 181 cân.
Khi bác sĩ bước ra nói với tôi rằng mẹ con đều bình an, tôi xúc động đến nỗi mặt mũi méo xệch.
Đệt, sao con đàn bà này mạng lại lớn đến vậy!
1.
Suốt chín tháng trời, tôi cực khổ từng thìa từng muỗng đút cô ấy ăn cho ra tiểu đường, cao huyết áp.
Tháng cuối cùng, ngay cả thở thôi cô ấy cũng thấy mệt, phải nhờ vào thở oxy mới cầm cự được đến ngày dự sinh.
Trước khi sinh, bác sĩ còn nghiêm khắc cảnh báo tôi: cô ấy quá béo, sinh nở cực kỳ nguy hiểm, liệt kê ra cả chục rủi ro có thể xảy ra, thậm chí còn có khả năng một xác hai mạng!
Ấy vậy mà cuối cùng vẫn mẹ tròn con vuông?
Cô ta chẳng hề hấn gì sao?
Tôi không cam lòng, lại truy hỏi thêm:
“Vợ tôi hiện giờ thế nào? Tình trạng ổn chứ?”
Sắc mặt bác sĩ lập tức nghiêm trọng:
“Lần này vợ anh đúng là chịu tội không ít!”
“Trong lúc sinh, cô ấy đột ngột co giật sản giật, tim còn ngừng đập hai lần. May mà chúng tôi đã có phương án dự phòng, thuốc men, máy móc chuẩn bị sẵn cả, nên mới cứu được cô ấy về!”
Tôi tức đến hối hận muốn chết. Tim ngừng đập nguy hiểm vậy mà cô ta vẫn vượt qua, mẹ kiếp, sao mạng cô ta lại lớn thế!
Nhìn nét mặt tôi, bác sĩ giận dữ trách mắng:
“Giờ hối hận thì có ích gì? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải kiểm soát cân nặng, vậy mà càng kiểm soát càng béo! Thật là hồ đồ!”
“Còn nữa, đừng tưởng sinh xong là yên chuyện. Tim, gan, thận của cô ấy đều đã tổn thương, mà tổn thương này là không thể hồi phục!”
“Cân nặng của cô ấy nhất định phải giảm xuống, nếu không vẫn có nguy cơ đột quỵ!”
Mắt tôi sáng lên, liên tục gật đầu:
“Tôi biết rồi bác sĩ, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc vợ thật tốt!”
Cứ yên tâm đi, béo thế này, cô ta chắc chắn không giảm nổi đâu.
2.
Hạ Nam — vợ tôi.
Trước khi sinh con, cô ấy đã thuê sẵn bảo mẫu và người chăm sản phụ.
Nhưng chuyện chăm sóc Hạ Nam, tôi vẫn giống như trước khi cô ấy sinh, kiên quyết đích thân làm, không cho ai đụng tay.
Tôi bưng bát canh gà, đưa thìa đến bên môi Hạ Nam, dịu dàng như đang dỗ trẻ con:
“Vợ ngoan, uống một miếng nhé.”
“Anh đã vớt hết mỡ trong canh rồi, vừa bổ dưỡng lại không lo béo.”
Hạ Nam miệng thì than phiền:
“Em có phải không có tay đâu.”
Nhưng hành động thì ngoan ngoãn để tôi đút từng thìa một, chẳng mấy chốc bát canh đã cạn.
Tôi đặt bát xuống, lại đưa khăn giấy lau miệng cho cô ấy.
“Em không biết đâu, lúc bác sĩ nói tim em ngừng đập, anh sợ c.h.ế.t khiếp. Đến giờ nghĩ lại còn thấy run.”
“Em cứ để anh làm chút gì cho em đi, nếu không anh đau lòng đến c.h.ế.t mất.”
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu nặng, thậm chí còn ngân ngấn nước mắt.
Biểu cảm, ánh mắt, ngữ khí — tất cả đều là tôi đã luyện kỹ càng. Phụ nữ nào chịu nổi chứ?
Quả nhiên, Hạ Nam cảm động đến nỗi thân hình vạm vỡ lao thẳng vào lòng tôi, nũng nịu nói:
“Chồng à, mọi chuyện qua rồi, em vẫn khỏe mạnh đây thôi.”
Tôi bỏ qua cái đau ở xương sườn bị cô ấy đập vào, ôm chặt lấy cô ấy:
“Vậy uống thêm một bát nữa được không?”
“Em phải ăn nhiều một chút, mới mau hồi phục.”
Cô ấy cười tươi đáp lớn:
“Được!”
“Nhưng em muốn anh đút cơ!”
Tôi lập tức đồng ý ngay.
Từ hôm đó, từng bữa ăn của Hạ Nam đều do chính tay tôi đút.
Người em họ vừa du học về của Hạ Nam – Hạ Tùng – đến nhà thăm chị, vừa nhìn cảnh tôi đút cơm cho vợ đã không chịu nổi, kêu lên:
“Chị, hai người buồn nôn quá đấy!”
Hạ Nam bị nói đỏ cả mặt.
Tôi thì cười đáp:
“Cô ấy sinh con cho tôi, những việc nhỏ bé thế này là điều duy nhất tôi có thể làm.”
Hạ Tùng nhướng mày:
“Thứ chị ăn vào bụng đâu phải chuyện nhỏ.”
Câu này của cậu ta như có ý khác, tim tôi giật thót, chẳng lẽ thằng nhóc này phát hiện điều gì rồi?
Nhưng sau đó, cậu ta chẳng lộ chút bất thường nào.
Lúc ra về, còn khen cơm tôi nấu ngon, nói lần sau nhất định phải học tôi vài chiêu.
Hạ Tùng đi rồi, Hạ Nam cũng chẳng có gì khác lạ. Cơm tôi nấu cô ấy vẫn ăn rất ngon, ngày ba bữa, mỗi bữa hai tô lớn.
Buổi sáng và buổi chiều còn có canh bổ sung tôi hầm, tối đến thì hoa quả và bánh ngọt làm bữa khuya.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰