Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cốc Trà Sữa Tại Văn Phòng

Chương 4



10

Tôi nói là làm, ngay hôm sau liền xin nghỉ ở nhà mở phòng livestream, tên phòng cũng rất thẳng thắn:

【Bà đây chính là “thái khố lạt”】.(mặn đắng cay)

Tần Song và Ngụy Sơ đang trốn việc cũng chạy sang tiếp sức tuyên truyền giúp tôi.

Ngay cả công ty của ba tôi và công ty nơi tôi làm việc cũng đăng liên kết phòng livestream lên tài khoản chính thức.

Người vào xem ngày càng đông.

Ừ thì… người chửi tôi cũng ngày càng nhiều.

【Wow, loại phụ nữ rác rưởi mà cũng dám mở livestream à?】

【Tôi dự cảm cô này định livestream để tẩy trắng đây!】

【Hứ, lừa gạt tình cảm đàn ông, còn chê nghèo ham giàu, đúng là gái đào mỏ!】

【Con đ* này trông cũng dâm đãng phết, hay nhảy múa thoát y cho anh xem đi?】

Tôi liếc qua cái ID ăn nói khó nghe nhất rồi nói:

“Vị ‘Sóng Lượn’ này, tôi đã định vị được địa chỉ IP của anh, không lâu nữa sẽ có thư từ luật sư gửi đến, mong anh nhớ nhận.”

【Chị gái thái khố lạt thật! Đối phó cặn bã là phải thế này!】

【Nói thật nhé, chưa bàn cô gái kia thế nào, nhưng nói mấy câu đó đúng là mất mặt đàn ông.】

【Xì, ai biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi, giờ còn giả bộ thanh cao?】

Lại là cái ID ‘Sóng Lượn’ đó. Tôi lười phí lời, chụp màn hình lưu lại để sau này làm bằng chứng.

Xong xuôi, tôi mỉm cười vẫy tay chào mọi người:

“Hi, chào mọi người. Tin rằng không ít người đã xem livestream của bà Trương, bây giờ tôi có thể nói với mọi người — từng câu từng chữ bà ta nói đều là giả.”

Lại một loạt bình luận bay qua — có người ủng hộ, có người nghi ngờ, cũng có người chỉ đơn giản vào hóng chuyện.

Tôi bình tĩnh mở đoạn chat riêng trên WeChat với Trương Lợi, con trai bà ta:

“Mọi người xem đi, đây là giao diện chat riêng giữa tôi và con trai bà Trương. Ngoài công việc ra, tôi và anh ta không nói chuyện cá nhân dù chỉ một câu.”

“Chỉ vì tôi chào hỏi anh ta, mua trà sữa mời đồng nghiệp cả bộ phận (có cả anh ta), thế mà anh ta nói tôi thích anh ta, đồng ý hẹn hò với tôi. Mọi người nói xem, chuyện này có lý không?”

Không đợi cư dân mạng chất vấn, tôi tung luôn video bà Trương hôm đó tới công ty tôi gây sự.

Đoạn video dài mười phút phát xong, dân mạng nổ tung.

【Vãi chưởng, bà này não bị bọc gì à? Thời nào rồi mà nói ra được những lời ghê tởm như vậy!】

【Còn tự nhận nhà họ Trương chỉ còn mỗi hương hỏa, con gái thì đánh cho tái sinh… bản thân bà ta chẳng phải phụ nữ sao, sao lại ác ý với phụ nữ đến vậy?】

【“Phụ nữ chỉ nên ở nhà làm việc nhà, sinh con”? Tôi xin lỗi, giờ biết bao nữ doanh nhân, nhà khoa học, làm chẳng kém đàn ông chút nào.】

【Ba chữ “tam quan” này đúng là được mở mang tầm mắt. Xin lỗi chị gái, tôi vì trước kia mù quáng mà mắng chị, sau này sẽ không a dua nữa.】

Bình luận “xin lỗi” xuất hiện ngày càng nhiều.

Nhìn từng câu xin lỗi, tim tôi chợt ấm lại. Hóa ra trên đời này, người biết phân phải trái vẫn nhiều lắm.

 

11

Tôi kết nối livestream với Dương Tiểu Phương, người cố ý đến giúp tôi.

Vì an toàn, tôi bảo cô ấy che mặt.

“Mọi người chắc cũng biết mấy hôm trước em dâu của em trai bà Trương đã công khai xúc phạm pháp luật và bôi nhọ tôi trong livestream rồi chứ? Nguyên nhân là vì tôi đã giúp con dâu của em trai bà ấy thoát khỏi cái gia đình bùn lầy đó.”

Tiếp đó, Dương Tiểu Phương bình thản kể lại việc bị lừa gả và tám năm hôn nhân đầy bạo hành.

Cuối cùng, cô nói:

“Từng câu tôi nói đều là sự thật, cả khu tôi ở ai cũng biết chuyện nhà họ. Nếu mọi người không tin, có thể tự đi xác minh.”

Bình luận im lặng hồi lâu.

Mãi đến khi Ngụy Sơ dùng nick ẩn nói:

“Chúc mừng Dương Tiểu Phương thoát khỏi ma cà rồng, chị gái Tống Uyển uy vũ!”

Các bình luận sau đó đều lặp lại câu này.

Trước khi tắt livestream, tôi nhắc mọi người:

“Bà Trương livestream bán không ít hàng, mọi người nên kiểm tra kỹ, kẻo mua phải sản phẩm nhỏ lẻ, độc hại.”

Tôi tin sức mạnh của cư dân mạng là vô hạn. Không cần tôi ra tay, họ cũng đủ sức lật tung quá khứ của bà Trương.

Quả nhiên, chỉ sau ba ngày, công ty hợp tác với bà ta bị phanh phui sản xuất toàn hàng “ba không”, nhiều thành phần độc hại vượt mức cho phép, cảnh sát đã lập án điều tra.

Tôi vốn thích đánh kẻ ngã ngựa, lập tức nộp đơn tố cáo kèm bằng chứng bà ta bịa đặt, vu khống tôi.

Bà Trương cũng bị mời “uống trà”.

Ngoài ra, việc bà ta lừa cư dân mạng tặng quà trong livestream với số tiền lên tới một triệu cũng bị điều tra.

Lừa đảo 50 vạn đã có thể ngồi mười năm đạp máy may, giờ là hẳn một triệu — coi như được “phát” cho cái bát sắt rồi.

Biết lần này bà ta không thoát được, tôi không bận tâm nữa.

Sau buổi livestream hôm đó, quỹ cứu trợ phụ nữ tôi sáng lập được lan truyền rộng rãi, rất nhiều người hỏi có tuyển nhân sự không.

Có, tất nhiên là có.

Tôi đăng tin tuyển dụng, chưa đầy một ngày, hồ sơ gửi về đã ngập tràn.

Nhìn qua, phần lớn là phụ nữ.

Quả nhiên, chuyện này phụ nữ dễ đồng cảm hơn.

Loại bỏ những người không phù hợp, tôi tuyển đa phần là các cô gái đã dũng cảm thoát khỏi những ngôi làng nhỏ.

Vì từng trải qua, họ hiểu rõ sự khó khăn của phụ nữ hơn bất cứ ai — và họ là những người phù hợp nhất để làm việc ở đây.

 

12

Quỹ hoạt động nhộn nhịp, giúp đỡ nhiều phụ nữ bị mắc kẹt trong ngục tù hôn nhân vì đủ lý do khác nhau, khiến cuộc sống của tôi thêm phần trọn vẹn.

Chuyện về bà Trương là do Tần Song và Ngụy Sơ kể lại:

Vì tội vu khống, lừa đảo qua livestream và bán hàng “ba không”, tổng hợp hình phạt, bà ta bị kết án mười ba năm tù.

Trương Lợi không dính líu, coi như thoát, nhưng đã nghỉ việc ở công ty, không ai biết anh ta đi đâu.

Chuyện này đã không còn liên quan đến tôi, tôi cũng không để tâm nữa.

Nhưng Trương Lợi lại nhắn WeChat cho tôi — trước xin lỗi, sau cảm ơn.

Hóa ra, bấy lâu nay, tất cả chúng tôi đều là “con dao” của anh ta.

Bà Trương kiểm soát con trai cực mạnh, khiến anh ta sống như con rối không hồn từ nhỏ. Từ chuyện nhỏ như ăn mặc, tới chuyện lớn như chọn ngành học, tìm việc, bà ta đều nắm chặt.

Anh ta không thể thoát khỏi mẹ ruột, nên mới lợi dụng tôi.

Gia cảnh tôi tốt, học vấn cao, tất nhiên không dễ bị điều khiển như các cô gái thị trấn nhỏ, nên anh ta đưa thông tin của tôi cho bà Trương.

Quả nhiên, sau khi biết nhà tôi có tiền, bà ta liền nhắm vào tôi.

Mọi chiêu trò bán thảm, bán hàng đều do Trương Lợi đứng sau, mục đích là khiến bà ta tự diệt vong.

Và tôi — con dao ấy — không phụ mong đợi, đã thực sự đưa bà ta vào tù.

Anh ta cuối cùng cũng tự do.

Anh ta nói muốn trở thành nhiếp ảnh gia, đi khắp núi sông.

Giờ xiềng xích đã biến mất, anh ta sẽ bắt đầu hành trình mới.

Tôi nhìn tin nhắn một lúc, không trả lời. Tôi thông cảm với anh ta, nhưng không đồng nghĩa với việc tha thứ cho những gì anh ta đã làm.

Cách tốt nhất là chặn toàn bộ liên lạc — đời này không gặp lại.

“Bà chủ, đừng ngẩn người nữa, mau làm việc thôi!”

Cô trợ lý mới chôn vùi trong đống tài liệu kêu lên.

Tôi “ừ” một tiếng, bắt tay vào công việc.

Tôi chẳng rảnh mà bi thương lãng mạn, vẫn còn rất nhiều cô gái đang đợi tôi tới.

(Hết)

(Đã hết truyện)

CUỘC TÌNH GIAN DỐI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: hiện đại, ngôn tình,

 

1

“Anh ơi, em xin lỗi, em không muốn làm phiền kỳ trăng mật của hai người đâu, nhưng mà em sợ lắm…”

“Em chảy nhiều máu quá, anh ơi, em sợ mình sẽ chết mất, em sợ em sẽ không còn được gặp anh nữa…”

“Anh ơi, em muốn gặp anh lần cuối…”

Khi điện thoại của Thẩm San San gọi đến, tôi và Thẩm Nam Hoài đang ngồi ở phòng chờ, tôi dựa vào anh ấy, nghe anh kể về kế hoạch cho kỳ trăng mật của chúng tôi.

“Hải sản ở Vân Đảo rất ngon, khi hạ cánh anh sẽ dẫn em đi ăn món cua hoàng đế mà em thích nhất.”

Cua hoàng đế, món ăn xa xỉ và đặc biệt ngoài tầm với với người bình thường. Đáng tiếc là Thẩm Nam Hoài đã nhớ nhầm.

Vân Đảo nóng, nổi tiếng với hải sản. Nhưng tôi sợ nhiệt độ cao, lại còn dị ứng hải sản. Người thích những thứ đó không phải tôi, mà là người khác.

Tôi luôn đồng ý với bất cứ điều gì anh ấy nói nên lúc này cũng không ngoại lệ.

Tôi không thích tranh cãi với người khác, không thích giận dỗi, cũng không thích nghe lời giải thích, càng không muốn tự vạch trần một sự thật mà tôi biết chắc mình sẽ thua cuộc khi nhắc đến nó.

 

Có những ngày tôi để mọi chuyện trôi qua như vậy, vì tôi không muốn làm xáo trộn cuộc sống vốn đã đủ yên bình của mình.

Tôi yêu anh ấy, nhưng chỉ với ba phần mà thôi.

Tình yêu chỉ được phép chiếm ba phần trong cuộc đời tôi, và tôi chỉ cần chút gia vị như vậy cho cuộc sống này bớt nhàm chán. Vì thế, cuộc gọi của Thẩm San San không hề khiến tôi dao động.

Mẹ của Thẩm Nam Hoài là bác sĩ, anh ấy lớn lên giữa một rừng lý thuyết y học, lẽ ra anh ấy phải hiểu rõ hơn tôi—

Một người mất quá nhiều máu sẽ không đủ sức để nói nhiều như vậy, lại còn có thể nói chuyện một cách logic và chặt chẽ như lúc nãy. Nhưng khi gặp Thẩm San San, trí thông minh của anh ấy có lẽ giảm đi một nửa.

“San San ngoan, đừng khóc, anh sẽ đến ngay, được không?”

 

Cúp máy, anh ấy vô cùng lo lắng nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải thích với tôi, người chẳng có chút cảm xúc nào. Có lẽ anh ấy còn đang trách tôi tại sao lại không có phản ứng gì cả.

Tôi không muốn nghe tiếp nữa, vì thế tôi nhẹ nhàng mở cửa giúp anh ấy.

“Đi nhanh đi, cô ấy đang đợi anh.”

Biểu cảm khó chịu của Thẩm Nam Hoài dịu lại đôi chút, rồi như thường lệ, anh lại khen tôi hiểu chuyện.

“Tư An, em chờ anh ở đây nhé, anh chỉ đi gặp cô ấy một lát, rồi sẽ về ngay.”

Lời hứa đó khiến anh rời đi mà chẳng còn vướng bận.

Thực ra, anh có lẽ đã nhìn thấy vài vị tiểu thư nhà giàu mà chúng tôi gặp khi đến sân bay tư nhân. Mấy cô gái ấy rất nhiều chuyện, có lẽ chỉ cần anh vừa bước chân ra khỏi sân bay, tin đồn về việc hôn nhân của chúng tôi gặp trục trặc ngay sau ngày cưới sẽ lan khắp mọi nơi.

 

Trong những tin đồn kiểu đó, người chịu thiệt thòi và bị cười nhạo luôn là phụ nữ. Nhưng anh cũng không bận tâm. Dù sao thì chẳng có gì quan trọng bằng San San của anh cả.

Khi cơ trưởng chuẩn bị thông báo chúng tôi sắp cất cánh, anh ấy đột nhiên phát hiện Thẩm Nam Hoài đã biến mất.

Anh ấy không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy vừa lúng túng vừa khó xử, vì nếu Thẩm Nam Hoài không có mặt ở đây thì làm sao máy bay có thể cất cánh đúng giờ?

“Thưa bà Thẩm, bây giờ chúng ta nên làm gì đây…”

“Chúng ta có bay theo kế hoạch lúc trước không?”

Với tôi mà nói, cái nóng ở Vân Đảo có lẽ cũng không khó chịu bằng việc bị các nhóm bạn ở Bắc Kinh châm chọc.

 

Vẫn là đi đến nơi yên tĩnh tốt hơn.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng và điềm tĩnh.

“Bay chứ, sao lại không bay.”

2

Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên Thẩm San San phá hỏng kế hoạch của chúng tôi.

Từ lúc cầu hôn, đính hôn, cho đến ngày cưới, Thẩm San San luôn gây ra những rắc rối bất ngờ.

Tôi không biết vì sao tâm trạng cô ấy lại không ổn định, cũng không hiểu tại sao cô tabcứ nhất định phải có Thẩm Nam Hoài bên cạnh mới chịu điều trị.

Tôi cũng chẳng quan tâm.

 

Lần nào Thẩm Nam Hoài cũng tin, lần nào anh ta cũng bỏ tôi lại để chạy đi.

Tôi chưa bao giờ giận, anh ta muốn đi thì cứ đi cho dứt khoát, tôi không muốn nghe anh ta biện minh hay an ủi để tự mình cảm thấy yên tâm sau khi đã chọn bỏ tôi lại.

Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Khi còn yêu anh ta, tôi không ngại nhường nhịn những điều như vậy. Nhưng số lần như thế ngày càng nhiều, đến khi Thẩm San San lại gây rắc rối, anh ta đã quá quen với quy trình chạy đi giúp cô ta rồi.

Thực ra, tôi biết phần lớn những chuyện đó là giả.

Ngày hôm ấy trời mưa to gió lớn, thế mà cô ta nói tâm trạng không tốt nên đã leo lên sân thượng. Thẩm Nam Hoài đặt tôi xuống bên lề đường, rồi với vẻ mặt đầy áy náy, anh ta nói sẽ quay lại đón tôi ngay, bảo tôi chờ anh ta một lát thôi.

 

Tôi sợ những đêm mưa sấm chớp nên luôn muốn có người bên cạnh. Anh ta biết điều đó, nhưng anh ta đã không quay lại.

Thẩm San San gửi cho tôi một bức ảnh, trong đó là Thẩm Nam Hoài đang mệt mỏi nằm gục xuống bàn ngủ.

【Anh trai đã rất mệt rồi, hy vọng chị đừng trách anh ấy, nếu muốn trách thì hãy trách em, em không nên đột nhiên buồn như vậy.】

【Anh trai rất yêu em, cũng mong chị có thể yêu em nữa.】

Tôi không trả lời.

Tôi không đợi nữa, dưới trời mưa, tôi tự mình che ô và gọi taxi. Phải đến nửa đêm tôi mới bắt được một chiếc.

Sau đó tôi về nhà và sốt li bì suốt ba ngày. Anh trai bảo tôi cứng đầu cứng cổ, cứ như một con rối biết cử động.

 

Tôi không hiểu.

“Anh à, em chỉ muốn có ai đó luôn ở bên cạnh em.”

“Em không thích ở một mình.”

“Người yêu, chẳng lẽ không nên yêu nhau như vậy sao?”

Tôi cũng biết là không phải.

Anh trai xoa đầu tôi, nói rằng tôi mạnh mẽ hơn bất kỳ ai trên thế giới này, và rằng tôi thích hợp ở một mình hơn.

Ba ngày sau, cuối cùng Thẩm Nam Hoài cũng nhớ ra rằng đã từng có một Văn Tư An bị anh bỏ quên trong đêm mưa tầm tã đó.

Ngày anh ta ôm bó hoa tươi đến nhà Văn gia tìm tôi, trên trán tôi vẫn còn dán miếng hạ sốt.

 

Sức khỏe tôi không tốt nên dễ bị bệnh, mỗi lần sốt phải mất vài ngày mới hạ được.

Anh trai tôi đã từng dặn dò anh ta rằng, mỗi khi tôi bị sốt, anh ta phải ở bên cạnh không được rời nửa bước, vì tôi rất dễ lên cơn sốt cao đột ngột.

Tiếc là mỗi lần như vậy, Thẩm San San lại thích nhảy ra.

Sáu năm qua, tôi đã bị sốt năm lần, lần lâu nhất kéo dài đến bảy ngày, không có lần nào anh ta ở bên tôi trọn vẹn.

Bộ dạng tôi khi bị sốt trông thật đáng sợ, theo cách tôi tự mô tả, giống như một hồn ma vậy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

Có lẽ sự xót xa trong mắt anh ta lúc này là thật. Nhưng khi Thẩm San San gặp chuyện, sự lo lắng trong mắt anh ta còn thật hơn.

Trong lòng mỗi người đều có một chiếc cân. Người ta có thể chứa được rất nhiều người trong tim. Nhưng trọng lượng của từng người thì khác nhau.

Thật tiếc là tôi luôn ở phía trên của chiếc cân đó.

Bất chợt, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm. Cơn mưa tầm tã bất ngờ ập xuống.

Tôi thở dài.

“Lại mưa to rồi nhỉ.”

Thẩm Nam Hoài không hiểu tiếng thở dài đột ngột của tôi, chỉ nhét bó hoa hồng Provence rực rỡ vào tay tôi, rồi lại hứa hẹn một lần nữa.

Tôi không thích hoa hồng Provence….

“Tư An, sau này mỗi đêm mưa giông, anh sẽ luôn ở bên em.”

Tôi gật đầu, vẫn mỉm cười dịu dàng với anh ta. Tôi nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng rồi.



Bình luận