Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Biến Mất Sau Một Lời Hứa

Chương 4



Đồng Chân là bạn gái cũ của Đại Vũ. Hai người rất yêu nhau, dù môn đăng hộ đối không cân xứng, nhưng anh thật sự có ý định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cưới cô về.

Không ngờ Đồng Chân lại chia tay anh. Anh từng nghĩ là cô hết yêu mình, u sầu một thời gian dài.

Nghe Đường Chi Đình kể, giờ Đồng Chân đã kết hôn.

Hôm cưới, Đại Vũ cũng đến, đứng từ xa nhìn người con gái mình yêu gả cho người khác. Tối đó, anh uống đến xuất huyết dạ dày.

Không ngờ màn chia tay này, lại do một tay Phương Thu Vũ gây ra.

Phương Thu Vũ còn đang cãi, Đại Vũ mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt, nghiến răng:

“Thảo nào Đồng Chân đột nhiên chia tay tôi! Tôi hỏi cô ấy bao lần mà cô ấy không nói. Thì ra là cô!”

Anh bước từng bước ép cô ta vào góc tường, tung cú đá thẳng vào bụng cô ta, sau đó liên tục tung nắm đấm vào mặt.

Tiếng gào thét thảm thiết của Phương Thu Vũ vang dội trong phòng.

Nếu không sợ xảy ra án mạng, chắc chẳng ai dám can.

Phương Thu Vũ đúng là nực cười. Cô ta vốn không thích Đại Vũ, chỉ không muốn ai giành mất sự chú ý của anh ta, luôn muốn mình là trung tâm.

Tôi xem xong, “ăn dưa” no nê, liền cầm túi đi ra ngoài.

Đường Chi Đình đuổi theo, nắm tay tôi:

“Chu Vân, anh xin lỗi. Anh thật sự không biết cô ta là loại người đó. Trước đây em chịu nhiều ấm ức rồi phải không? Cho anh thêm một cơ hội đi, được không? Anh theo đuổi em hơn nửa năm nay rồi, chúng ta quay lại nhé?”

Tôi liếc anh, ánh mắt đầy mỉa mai:

“Đường Chi Đình, anh nghĩ có thể sao?”

8.

Anh nhìn tôi như cầu xin:

“Tại sao không thể? Trước đây em bỏ đi vì thấy bài đăng của anh trên mạng đúng không?”

Đấy, anh biết rõ cả, nhưng lại giả vờ như không, muốn như xưa mà lướt qua tất cả, coi như chưa có gì xảy ra.

“Đúng vậy, tôi đã thấy. Tại sao không thể? Vì chúng ta không còn đề tài để nói nữa.

“Tôi không thể cùng anh bàn chuyện thiên văn, địa lý, giải pháp tối ưu của bài tập. Tôi chỉ biết nói mấy câu vớ vẩn: ăn cơm chưa, đừng nhịn đói, thiếu chất kìa.”

Đường Chi Đình vội vã:

“Không… không phải như vậy…”

“Chỉ là anh hồ đồ thôi. Sau đó anh đã sống thế nào em biết không? Anh tìm em khắp nơi, đến cả quê nhà em mà vẫn chẳng thấy. Em như bốc hơi vậy.

“Anh mất ngủ từng đêm. Anh nhớ em đến phát điên…”

“Đường Chi Đình.” – tôi nhìn cặp đôi đang đùa nghịch dẫm bóng nhau dưới ánh đèn, nhẹ giọng:

“Tôi từng không tin khi người ta nói yêu càng lâu càng khó cưới, nhưng hôm đó, tôi tin. Chúng ta bên nhau 10 năm, từ 17 đến 27 tuổi. Tôi đợi anh học xong nghiên cứu sinh, đợi anh công việc ổn định, nhưng anh luôn có lý do để trì hoãn. Tôi không muốn đợi nữa.

“Hôm đó tôi nghĩ rất nhiều, khóc cả đêm. Anh biết từ nào đau nhất không? Anh nói tôi không học vấn, nói tôi có đại ân với anh nên không thể chia tay.

“Cả hai chúng ta đều xuất thân nghèo khó. Nhà anh đơn thân, không đủ lo học phí cho anh, tôi đi làm nuôi anh học hành, cũng là tôi tự bù đắp giấc mơ của mình. Tôi nghĩ ít ra trong hai người phải có một người có học, để sau này con cái không thất học. Nhưng trong mắt anh, tôi chỉ là người có ơn với anh. Anh muốn vừa yêu vừa mang ơn, sao được!”

“Anh phân biệt rõ mà.” – Đường Chi Đình bật khóc: “Anh yêu em, Chu Vân. Anh chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh đau đớn, không chút cảm xúc.

Chỉ có tôi biết mình đã vượt qua năm đó như thế nào.

Đêm đầu tiên đến thành phố xa lạ, trời mưa lớn. Tôi kéo vali đi trong con đường lầy lội, bị xe chạy ngang tạt nước bẩn đầy người. Tôi gục xuống đất, khóc nức nở.

Là một cô gái lạ mặt đã che ô cho tôi, đứng cạnh tôi thật lâu trong mưa.

Năm ấy, mỗi khi nghĩ đến Đường Chi Đình, tim tôi lại đau đến nghẹt thở. Mười năm – không ngắn, chiếm trọn thanh xuân của tôi.

Tôi sống trong phòng trọ tầng hầm, tự học thi đại học, vừa làm thêm kiếm học phí vừa lo sinh hoạt.

Mẹ gọi điện mắng tôi điên khi chia tay Đường Chi Đình, bắt tôi quay về xin lỗi anh.

Nhưng chúng tôi không quay lại được nữa. Trong tim tôi có một cái gai, chạm vào là đau như dây leo quấn siết toàn thân.

Khổ đau không cần nhắc lại, tôi chẳng muốn nói thêm.

“Đường Chi Đình, tất cả đã qua. Tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh.”

Nói xong, lòng tôi nhẹ bẫng, bước chân cũng thanh thản.

Kệ anh quỳ gối cầu xin sau lưng, tôi không ngoảnh lại.

Anh không hiểu tôi, cũng chưa từng muốn hiểu.

Nghe nói trước kia tìm không được tôi, anh còn xây lại nhà cho ba mẹ tôi, nhờ họ nếu có tin tức thì báo cho anh.

Nhưng anh không biết, tôi ghét bố mẹ mình.

Hồi học xong cấp ba phải đi làm cũng một phần vì họ – trọng nam khinh nữ, không cho tôi tiền học, bắt tôi sớm đi làm phụ giúp cho em trai.

Ra ngoài lâu rồi, tôi mới nhận ra đó là PUA tinh thần. Giờ ngoài gửi tiền dưỡng cơ bản, tôi gần như không về nhà.

Đau đớn từ gia đình nguyên sinh như ký sinh trùng bám lấy cuộc đời tôi, khiến tôi chỉ biết len lén nhìn hạnh phúc của người khác.

Đường Chi Đình lại đối tốt với những kẻ tôi hận, còn tự cho là tôi sẽ cảm kích anh.

Nghĩ thôi tôi đã buồn cười.

Đường Chi Đình vẫn không bỏ cuộc. Tôi thường thấy chiếc Maybach của anh đỗ dưới nhà.

Tôi lẩm nhẩm hát, gõ cửa kính xe anh:

“Đường Chi Đình, anh biết tính tôi rồi đấy. Còn làm phiền nữa, tôi lại bỏ thành phố này đấy.”

9.

Trong giới chẳng giấu được chuyện gì. Nghe nói Phương Thu Vũ bị Đại Vũ đánh gãy tay, từ nay tay phải phế luôn.

Chuyện này vốn do cô ta sai, nhà cô ta cũng không dám đến tìm nhà Đại Vũ gây chuyện, vì nhà anh ta cũng có thế lực.

Đường Chi Đình thật sự biến mất. Tôi vui mừng chẳng giấu được.

Rất lâu sau, một đêm khuya.

Một cuộc gọi lạ vang lên:

“Chu Vân, cô có thể đến thăm Chi Đình không? Anh ta uống rượu suốt, công ty tụt giá cổ phiếu cũng mặc, giờ còn khóc gọi tên cô.”

Tôi nhếch môi:

“Không. Các người đưa được thì đưa, không thì cứ để anh ta ngoài đường, tỉnh dậy sẽ tự về.”

Giờ tôi đâu còn rảnh. Tôi đang chuẩn bị mở studio riêng.

Nhờ các mối quan hệ có sẵn, tôi nhận được vài dự án. Tôi gọi cho Lưu Đình Đình:

“Cậu đang làm gì? Có muốn qua đây chung tay với mình không?”

“Có chứ!” – Lưu Đình Đình còn góp vốn.

Chúng tôi bận tối mắt, nhưng kiếm tiền thực tế hơn tình cảm nhiều.

Phí thời gian vì một gã đàn ông không đáng? Đúng là trò cười!

Hôm đó, Phương Thu Vũ đội mũ lưỡi trai, hẹn tôi đi cà phê.

Tôi tò mò muốn xem cô ta giở trò gì nên đi.

Cô ta nói:

“Đường Chi Đình bị bắt sáng nay rồi.”

Tôi sững sờ:

“Ý gì cơ?”

Cô ta tiếp:

“Do anh ta bỏ mặc công ty, tài chính sơ hở. Kế toán lợi dụng sổ sách làm việc phi pháp, dù anh ta không biết, nhưng là người đứng tên pháp nhân công ty nên bị liên đới.”

Tôi bất chợt nhớ đến hôm qua, khi tôi xuống đổ rác, anh ta đứng trước mặt tôi, giữ khoảng cách hai mét, chỉ nói:

“Anh chỉ muốn nhìn em một lần nữa, sẽ không yêu cầu gì thêm.”

Phương Thu Vũ thở dài:

“Chu Vân, tôi thật lòng thích anh ấy, nhưng anh ấy chỉ yêu cô.”

Tôi đảo mắt:

“Vậy cô vào tù theo đuổi anh ta đi.”

Tôi đứng dậy, bỏ đi.

Hai kẻ điên!

Mỗi người đều có con đường của riêng mình.

Còn tương lai của tôi, sẽ rực rỡ lấp lánh.

HẾT

 

(Đã hết truyện)

Bạn Thân Cướp Chồng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: hiện đại, Đô thị, Báo thù,

“Triệu Húc, anh còn muốn cưới em không?”



 

Ngay giây phút Chu Nhược mở miệng, tôi hoàn toàn sững sờ.



 

Một người là bạn thân, một người là bạn trai tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ hai người họ lại có liên quan gì đến nhau.



 

Huống hồ, chính Chu Nhược là người giới thiệu tôi với Triệu Húc.



 

Vậy bây giờ rốt cuộc là thế nào?



 

Tôi không kìm được mà nhìn sang người bên cạnh.



 

Triệu Húc vẫn ngồi bất động, vẻ mặt lạnh lùng, như thể cái tên trong miệng Chu Nhược chẳng liên quan gì đến anh ta.



 

Thái độ điềm tĩnh của anh ta khiến tôi thấy yên tâm phần nào.



 

Nhưng khi tôi đưa tay ra nắm lấy anh ta, lại phát hiện dưới bàn tay anh ta đang siết chặt thành nắm đấm.



 

Khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu.



 

Tôi quen Chu Nhược từ đại học. Chúng tôi là bạn cùng lớp, lại cùng phòng ký túc, thân thiết là điều hiển nhiên.

 

Một ngày nọ, Chu Nhược nói muốn giới thiệu một người cho tôi – chính là Triệu Húc.



 

Lúc đó tôi không rõ quan hệ giữa hai người, nên đã chấp nhận lời theo đuổi của anh ta.



 

Sau khi quen nhau, Chu Nhược rất ít tiếp xúc với Triệu Húc, mỗi lần gặp mặt lại tỏ vẻ khó chịu.




 

Tôi từng nghĩ họ xích mích gì đó, còn cố gắng hòa giải.



 

Chỉ là bị Triệu Húc dội một câu: “Đừng phí thời gian.”




 

Đến hôm nay, tôi mới nhận ra mọi chuyện không hề bình thường.



 

Chu Nhược đứng trên lễ đài không nhận được câu trả lời, tiếng xì xào ngày càng lớn, cô ấy đứng không vững.



 

Tôi cảm thấy Triệu Húc thở gấp, anh ta đang lo cho Chu Nhược sao?



 

Bố mẹ Chu Nhược vội bước lên kéo cô ấy rời đi, nhưng cô ấy lại hất tay ra, ánh mắt như cầu cứu nhìn chằm chằm Triệu Húc:



 

“A Húc, anh thật sự không cần em nữa sao?”



 

Nước mắt lưng tròng mà không rơi, váy cưới trắng muốt khiến cô ấy như một con thiên nga kiêu hãnh mà đáng thương.




 

Mặt nạ bình tĩnh của Triệu Húc tan vỡ, anh ta lao lên ôm cô ấy vào lòng.



 

Nhìn hai người họ trên sân khấu như không ai khác tồn tại, tim tôi như bị kim đ â m, đau nhói.



 

Chú rể của Chu Nhược không xuất hiện, đương nhiên cũng không có nhẫn cưới.



 

Nhưng Triệu Húc thì có — anh ta lấy từ túi áo ra hộp nhẫn, quỳ một chân xuống.



 

Tôi bỗng cảm thấy buồn cười.



 

Thực ra, nếu không có màn kịch này, tôi và anh ta cũng sắp kết hôn.



 

Chiếc nhẫn đó, là do tôi và Triệu Húc cùng nhau chọn.



 

Kích cỡ theo tay tôi — Chu Nhược đeo chắc chắn không vừa.



 

Quả nhiên, nhẫn đeo đến nửa chừng thì mắc lại, hai người trên sân khấu đều cứng đờ.



 

Cơn bốc đồng vì tình yêu của Triệu Húc cuối cùng cũng nguội lạnh, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt rối loạn, hối hận hiện rõ trên mặt.




 

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy nhiều biểu cảm đến vậy trên mặt anh ta.



 

Chu Nhược đưa tay ra nửa ngày vẫn không thấy anh ta đeo tiếp, sắc mặt trở nên khó coi.



 

“A Húc?”



 

Cô ta kéo nhẹ áo anh, muốn gọi anh quay về thực tại.



 

Triệu Húc do dự vài giây, cuối cùng vẫn cố nhét chiếc nhẫn vào.



 

Tôi thấy vậy liền gửi tin nhắn chia tay, sau đó đứng dậy rời đi.



 

Mọi người thấy vẻ mặt tôi bình tĩnh, cứ nghĩ là vì tôi giận đến mức chec lặng.



 

Nhưng không phải.



 

Triệu Húc đẹp trai, học giỏi, có năng lực — tôi từng thích anh ta thật.



 

Nhưng yêu một người mãi không được đáp lại, cảm xúc sớm muộn cũng sẽ phai nhạt.



 

Cái đau bị phản bội đã qua đi, chỉ còn lại sự may mắn.



 

May mắn là tôi chưa kịp cưới anh ta, nếu không thì việc ly hôn chắc còn rắc rối hơn nhiều.

 

Triệu Húc tìm đến tôi lúc nửa đêm.



 

Tôi đã gói ghém hết những món quà anh ta từng tặng, người đến là vừa hay, đỡ tốn phí chuyển phát.



 

Mở cửa ra, tôi chỉ tay vào chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn, lạnh nhạt nói:



 

“Đây là đồ anh tặng tôi, mang đi hết đi.”



 

Sau khi dọn dẹp tôi mới phát hiện, quà của Triệu Húc ít đến đáng thương, đếm trên đầu ngón tay còn dư.



 

Không hiểu sao tôi lại có thể nhẫn nhịn mà không chia tay sớm hơn.



 

Triệu Húc nhìn đống đồ, mặt có chút khó coi.

Một lúc sau mới lên tiếng:

“Em không muốn hỏi gì sao?”



 

“Hỏi gì?”



 


 

“Hỏi tại sao giữa anh và Chu Nhược xảy ra chuyện, lại kéo em vào?”



 

“Hỏi tại sao rõ ràng anh không thích em mà còn dây dưa làm gì? Anh thù em à?”



 

“Hỏi suốt một năm qua, em đã cố gắng thế nào, mà anh thì hời hợt như không?”



 

Đây là lần đầu tiên tôi dùng giọng điệu châm chọc như vậy nói chuyện với anh ta.



 

Ánh mắt Triệu Húc phức tạp, như muốn nói gì đó lại thôi.

Đúng lúc ấy, điện thoại anh ta vang lên.



 

Triệu Húc định tắt máy, nhưng thấy tên người gọi thì lại bắt.



 

Tôi nghe rõ tiếng Chu Nhược yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia:



 

“A Húc, anh ở đâu? Em ở bệnh viện một mình, em sợ lắm…”



 

Trước kia nghe còn thấy bình thường, giờ lại thấy quá giả tạo.



 

Triệu Húc hoảng hốt cúp máy rồi lập tức bỏ đi.



 

Chỉ vứt lại một câu: “Anh quay lại giải thích với em sau.”



 

Anh ta chạy như bay, không còn bóng dáng.



 

Tôi còn phải tốn tiền gửi đồ cho anh ta nữa sao?

 

 

Tiền ship á? Không đời nào. Tôi chọn gửi trả phí khi nhận.



 

Một tháng trôi qua, tôi không hề nhận được cái lời “quay lại giải thích” nào, thậm chí một tin nhắn cũng không.



 

Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng để tâm.



 

Sau khi dọn sạch “rác rưởi”, tôi thẳng tay chặn liên lạc cả hai người họ.



 

Nhưng rõ ràng, họ không cam lòng.



 

Đêm đó, tôi bị một cuộc điện thoại làm tỉnh giấc — là bạn thân của Triệu Húc gọi.



 

“Chị dâu ơi, anh Húc say quá, em gửi địa chỉ, chị tới đón anh ấy đi nhé.”



 

Tôi cáu điên, nhìn đồng hồ: ba giờ rưỡi sáng.



 

Quên mất không chặn mấy thằng bạn rượu chè của anh ta.



 

“Tôi không phải chị dâu các người nữa đâu, ai là thì các người tự biết. Đừng làm phiền tôi.”



 

Trước kia, mấy người đó với Triệu Húc hay nhậu tới khuya.



 

Lúc đó dù gió mưa gì, tôi cũng ngồi xe hai tiếng đến đón anh ta, về nhà còn phải nấu nước giải rượu, đút từng thìa mới chịu ngủ — cứ như mẹ nuôi.



 

Bọn họ quen biết mấy năm trời, tôi không tin không biết chuyện Chu Nhược.



 

Biết mà vẫn giả câm, rõ là đứng ngoài nhìn tôi bị cắm sừng mà không nói tiếng nào.



 

Thậm chí mấy hôm trước, Triệu Húc còn đăng ảnh thân mật với Chu Nhược, dưới đó còn cả đống người like chúc phúc.



 

Giờ lại gọi tôi giả vờ không biết?

 

Buồn cười!



 

Tôi lười tranh cãi, tắt điện thoại rồi chặn hết dàn “anh em chí cốt” kia, quay lại ngủ.

 

Sáng hôm sau, có người gõ cửa.

 

“Em vì sao không đến đón anh?”



 

Triệu Húc đứng trước cửa, tiều tụy đến mức suýt nhận không ra.



 

Mắt thâm quầng, râu ria bờm xờm, người bốc mùi chua nồng.



 

Trông anh ta chẳng khác gì tên tội phạm đang trốn truy nã.



 

Tôi lập tức nhớ đến một bản tin từng đọc — “bạn trai cũ c u ồ n g s á t người yêu cũ”.



 

Sợ quá, tôi lùi một bước, thẳng tay đóng sầm cửa vào mặt anh ta.



 

Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập.

 

Tôi rút điện thoại, gọi thẳng cho Chu Nhược.



 

“Qua nhà tôi mà dắt chồng cô về.”



 

Chu Nhược ở đầu dây kia giọng the thé: “Cái gì? Triệu Húc ở chỗ cô?”



 

Tôi cúp máy, khoanh tay đứng đợi xem trò vui.



 

Không lâu sau, Chu Nhược chạy tới.



 

Thấy Triệu Húc nằm lỳ ở cửa không chịu đi, mặt cô ta vặn vẹo:

“A Húc, anh đi nhầm nhà rồi, về với em.”




 

Cô ta kéo tay anh ta, nhưng Triệu Húc hất tay ra, cau mày khó chịu:

“Sao em biết anh ở đây?”



 

Chu Nhược mắt đỏ hoe, đáng thương nói:

“Em gọi anh cả đêm không được, là Tần Văn nói cho em biết.”



 

Nghe đến đây, mặt Triệu Húc tối sầm, có chút thất vọng.

Chu Nhược thấy sắc mặt anh ta, vội vàng khóc lóc:



 

“A Húc, anh thay đổi rồi. Anh giận em nên mới ở bên Tần Văn đúng không?



 

Chẳng lẽ… anh yêu cô ta thật rồi sao?”



 

Triệu Húc sửng sốt, không trả lời ngay.

Một lúc sau, anh ta mệt mỏi nói: “Anh mệt rồi, về đi.”



 

Chu Nhược còn định nói tiếp, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Húc ép phải im lặng, đành ấm ức theo sau rời đi.



 

Tôi tắt màn hình camera, thở phào một hơi.


 



Bình luận