Bị Bạn Gái Của Anh Trai Hiểu Lầm Là Tiểu Tam
Chương 4
Thẩm phán nghiêm khắc nhắc nhở:
“Trật tự trong phiên tòa!”
Phiên xử bắt đầu, dù Hà Mộ Mộ cố chối cãi, nhưng bằng chứng chúng tôi đưa ra không thể phản bác:
Camera trong ký túc xá.
Video livestream.
Lời khai của đám bạn cô ta.
Dấu vân tay hiện trường.
Mỗi chứng cứ được trình chiếu, sắc mặt Hà Mộ Mộ lại tái nhợt thêm.
Phiên tòa kết thúc, thẩm phán tuyên bố kết quả sẽ được công bố sau hai tuần.
Dù chưa có phán quyết ngay, nhưng hình phạt dành cho Hà Mộ Mộ là điều chắc chắn.
Cô ta như bị rút sạch sinh khí, vai buông thõng, lảo đảo như xác sống.
Tôi để ý, gia đình Hà Mộ Mộ chẳng hề đến dự thính. Rõ ràng, ngay cả họ cũng bỏ mặc cô ta.
Sau đó, tôi mở mạng – quả nhiên, điều này được xác nhận.
9
Mấy hôm nay, cái tên Hà Mộ Mộ lại leo hot search.
Có người quay được cảnh bố mẹ cô ta đến ký túc xá dọn đồ, còn lên xu hướng nữa!
Hóa ra bọn họ không đến dự tòa, là bận thu gom đồ đạc đem về.
Mẹ Hà Mộ Mộ vừa thu dọn vừa mắng chửi:
“Đúng là của nợ! Bảo mày đừng đi học, ra ngoài đi làm sớm cho rồi, không nghe! Giờ thì hay ho chưa?
Bạn trai giàu mất, tiền sính lễ cũng bay, nuôi mày chục năm đúng là phí công!”
Bố cô ta cũng phụ họa:
“Thôi đừng càm ràm nữa, mau xem còn gì giá trị không, gom hết về!
Con bé này chắc giấu được khối đồ ngon, bán đi còn lấy tiền mua đồ cho thằng em!”
Đúng chuẩn cha mẹ trọng nam khinh nữ cộng thêm thằng em hút máu!
Dân mạng lập tức bùng nổ. Nhiều nạn nhân từ các gia đình trọng nam khinh nữ tràn vào bình luận.
Thậm chí có người bắt đầu… thương cảm Hà Mộ Mộ:
【Thật ra Hà Mộ Mộ cũng tội, nếu không có gia đình như thế chắc đã khác.】
【Tôi đồng cảm, vì tôi cũng lớn lên trong kiểu nhà đó.】
【Nếu cô ấy có xuất thân như Thẩm Nhan, chắc không đến nỗi này.】
Cũng có kẻ vì cảm tính mà lờ đi lỗi lầm.
Thấy ngứa mắt, tôi dứt khoát không đọc thêm bình luận.
Tôi chuẩn bị cơm trưa mang đến phòng tranh cho mẹ.
Nhà tôi vốn không thiếu tiền nhờ bố và anh làm kinh doanh, nhưng mẹ tôi không thích ở nhà.
Bà vốn là họa sĩ, gần đây lấy lại cảm hứng, còn mở triển lãm tranh riêng.
10
Phòng tranh cách nhà không xa, tôi lái xe đến rất nhanh.
Vừa ăn trưa vừa trò chuyện cùng mẹ, thì bên ngoài vang lên giọng nam:
“Xin hỏi, bà Thẩm Hề có ở đây không?”
Một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang bước vào.
Mẹ tôi tưởng là khách xem tranh, niềm nở:
“Tôi đây, anh muốn xem tranh à? Xin lỗi, triển lãm chiều 4 giờ mới mở cửa.”
Nghe xong, hắn lao tới, hất đổ toàn bộ cơm trưa của chúng tôi xuống đất, giẫm nát dưới chân, gào lên:
“Các người còn tâm trạng ăn à?
Hà Mộ Mộ giờ khổ sở thế nào các người biết không?
Thẩm Hề! Nhà bà giàu thế sao không bảo con gái tha cho Hà Mộ Mộ?”
Thì ra là một netizen cuồng, muốn “thay trời hành đạo”.
Tôi cạn lời:
“Cô ta nghèo thì được quyền đánh tôi à? Hoàn cảnh nhà cô ta đâu phải do tôi gây ra!”
Tôi lập tức kéo mẹ ra sau lưng bảo vệ.
Hắn chẳng nghe gì, xông tới hất đổ mấy bức tranh gần cửa, giẫm đạp lên tranh mà chửi:
“Có tiền còn mở triển lãm hả? Đám giàu các người chỉ biết dồn ép người khổ thôi!”
Rồi hắn quay sang gằn hỏi tôi:
“Cô có bố mẹ tốt thế, sao không chịu tha cho Hà Mộ Mộ?”
Tôi cười nhạt:
“Anh là gì của Hà Mộ Mộ? Người thân à?”
Hắn đờ ra:
“Không… tôi cũng xuất thân nghèo như cô ấy. Tôi hiểu mà.”
Nhân cơ hội, tôi kéo mẹ chạy ra đường.
Hắn rống theo:
“Đứng lại! Con tiện! Dám chạy!”
Thoáng thấy hắn rút từ túi ra một con dao sáng loáng, tim tôi lạnh toát.
May xe tôi đỗ ngay cạnh đường, vội lôi mẹ lên xe, đạp ga lao thẳng đến đồn cảnh sát.
Chúng tôi khai báo đầy đủ, cảnh sát lập tức xuất kích, nhanh chóng bắt được hắn.
Bố và anh tôi cũng đến nơi, mặt mày trắng bệch vì sợ.
“Hai mẹ con tạm thời đừng ra ngoài một mình, đợi sóng gió qua đã.”
Họ còn mang đến một thứ - bản án chính thức của tòa án.
11
Hà Mộ Mộ phạm tội cố ý gây thương tích và tội phỉ báng trên mạng, tổng hợp hình phạt 6 năm tù.
Cuối cùng cũng đợi được giây phút này, tôi cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bao lâu nay rốt cuộc cũng được gỡ xuống.
Cùng lúc đó, anh tôi công khai bản án lên mạng.
Lần này, gần như chẳng còn ai thương hại Hà Mộ Mộ nữa.
Thay vào đó, vô số tiếng nói “không mấy thân thiện” đồng loạt xuất hiện.
Bạn học cùng trường của cô ta thi nhau bóc phốt:
【Nói thật, Hà Mộ Mộ chẳng có gì đáng thương hết. Tôi chỉ muốn nói: Xử thế này là đúng!】
【Cô ta được người khác tài trợ mà sống, nhưng tuyệt đối không chịu thiệt bao giờ.】
【Ngày nào cũng mặc váy xinh câu trai, thỉnh thoảng lại vác túi mới về phòng ký túc, so ra thì tụi tôi mới là nghèo thật đấy!】
【Không chỉ thế, trong ký túc ai cũng từng bị cô ta lấy trộm đồ – từ sữa rửa mặt, kem nền đến váy vóc. Hồi đó báo cảnh sát rồi mà cô ta khóc lóc xin tha, chúng tôi mới bỏ qua.】
【Chỉ có thể nói: Nhân phẩm quá tệ.】
Tưởng vậy là hết, nào ngờ đến cả người yêu cũ của Hà Mộ Mộ cũng nhảy ra tố:
【Tôi mới là thảm nhất! Hẹn hò với cô ta mà tận mắt thấy cô ta thả thính bạn cùng phòng của tôi.】
【Tôi còn tệ hơn! Vừa mua cho cô ta cái túi 5k, quay đi cái đã thấy cô ta chơi game cả đêm với thằng bạn tôi, miệng gọi “anh ơi” không dứt. Ai xanh hơn tôi?】
【Đừng nói nữa, cô ta là “nữ hải vương” nổi tiếng của trường! Đụng ai người đó xui xẻo.】
Hóa ra, thứ “bắt tiểu tam” mới mẻ kia chỉ là màn kịch lố bịch từ đầu tới cuối.
Không ngờ người mà anh tôi từng trao cả tấm lòng lại là kẻ rác rưởi thế này.
Tài khoản cũ của Hà Mộ Mộ chưa kịp xóa, mỗi video đều bị chửi đến mấy trăm bình luận.
Sự việc này duy trì độ nóng rất lâu.
Thỉnh thoảng có bạn bè hỏi tôi:
“Thấy Hà Mộ Mộ có kết cục thế này, cậu hả giận chưa?”
Tôi chỉ cười nhạt:
“Chuyện qua rồi.”
Giờ đây, gia đình tôi chẳng còn quan tâm đến chuyện của Hà Mộ Mộ nữa.
Triển lãm tranh của mẹ diễn ra thuận lợi.
Công ty của bố và anh cũng ký được vài hợp đồng lớn.
Về phần tôi, để tự vệ, tôi đăng ký học võ tán thủ.
Những vết thương kia, theo thời gian, dần nhạt phai.
Thật tốt biết bao.
HOÀN –
(Đã hết truyện)
Rơi Vào Lưới Tình (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
hiện đại,
ngôn tình,
ngọt,
hài hước,
Tôi bị thương ở chân, đang chật vật băng qua đường thì bất ngờ bị một anh cảnh sát giao thông cao 1m9 bế lên bằng một tay.
Anh ấy còn nhéo nhéo cái má phúng phính của tôi, rồi hỏi:
"Nhóc con nhà ai đây? Người lớn nhà nhóc đâu rồi?"
Tôi: …
Sỉ nhục quá thể!
Đây là sự sỉ nhục trắng trợn đối với một nữ sinh đại học cao 1m54!!!
1.
Bạn cùng phòng nói rằng "nhóc khoai tây 1m54" như tôi chắc chắn không thể nhảy qua thanh xà cao 1m4.
Tôi không tin!
Thế là chúng tôi cá cược: Ai thua sẽ mời người kia ăn thịt nướng.
Thực sự không phải vì thịt nướng đâu, mà là vì lòng tự tôn của tôi!
Vậy nên, tôi dồn hết sức, lấy đà, nhảy thật cao.
Kết quả là…
Tôi nhảy qua được thanh xà, nhưng bay xa đến tận mấy mét, tiếp đất hụt, trẹo cả chân.
Bạn cùng phòng ôm tôi khóc sướt mướt, liên tục tự trách: "Mình đáng chết lắm!"
Bọn họ quá áy náy, thế là mời tôi ăn thịt nướng suốt một tuần!
Sau khi ăn no nê, tôi hớn hở nhảy lò cò đến điểm lấy hàng ngoài cổng trường.
Vốn dĩ họ định giúp tôi, nhưng lại trêu chọc tôi là "học sinh tiểu học"!
Một nữ sinh đại học cao 1m54, khuôn mặt baby, tóc ngắn ngang vai, đeo balo như tôi ĐÃ TỨC GIẬN!
Chịu đựng được thì là thần thánh, chứ tôi thì không!!!
Không cần họ, tôi vẫn tự mình lấy được 10 kiện hàng!
May mà toàn đồ nhỏ, tôi nhét hết vào balo, đến mức căng phồng.
Mang balo nặng trịch, chân bị thương, tôi nhảy lò cò qua đường.
Nhưng đèn xanh cho người đi bộ còn vài giây nữa là hết, mà tôi vẫn còn kẹt giữa đường.
Tôi vội vàng nhảy nhanh hơn, nhưng cú nhảy mạnh làm mất thăng bằng.
Ầm! Sắp đập đầu xuống đường rồi!
Chết mất, xung quanh toàn sinh viên, sắp mất mặt rồi! 😱
Bỗng nhiên, một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt eo tôi và bế bổng tôi lên.
2.
Mọi thứ xoay vòng vòng, đến khi tôi nhận ra mình đang ngồi trong lòng một người đàn ông cao 1m9!
Anh ấy mặc đồng phục cảnh sát giao thông, một tay ôm tôi, một tay vẫn điều khiển giao thông.
Tôi hoàn toàn sững sờ, ngước nhìn gương mặt điển trai sắc nét của anh ấy.
Cái sống mũi này, có thể chơi cầu trượt được luôn ấy chứ!
Anh ấy nhìn quanh, rồi cau mày nhìn tôi đầy thắc mắc: "Bé con nhà ai đây? Bố mẹ bé đâu rồi?"
Tôi: ???
Ai? Bé con? Là tôi á???
Không thể nào, đừng có đùa! Nữ sinh đại học chính hiệu đây này!
Tôi tức đến mức phồng má, chuẩn bị quát lên.
Bất ngờ, anh ấy nhéo má tôi, cười ngọt lịm:
"Đừng sợ, anh dẫn bé đi tìm mẹ nhé!"
Tôi: …
Tìm cái đầu anh á!
Sỉ nhục!
Lúc trước bị xem là học sinh tiểu học, bây giờ lại bị nhầm là trẻ con đi lạc!
Nếu không phải vì anh ấy đẹp trai, thì tôi đã cho anh ấy nếm mùi "mìn nổ chậm" rồi!
Tôi giãy giụa, định thoát ra khỏi vòng tay anh ấy thì bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một người quen…
3.
Tên bạn trai cặn bã của tôi đang cách tôi chưa đến 5 mét, ánh mắt đang quét thẳng về phía tôi.
Bị hắn ta nhìn một cái cũng thấy xui xẻo.
Nếu hắn ta mà thấy tôi mất mặt thế này, chắc sẽ cười nhạo tôi cả đời mất!
Thế là tôi lao thẳng vào lòng người đàn ông trước mặt, mùi hương mát lạnh bao quanh mũi.
Tôi lên giọng nũng nịu:
"Anh ơi, chân em đau quá, anh có thể đưa em sang bên kia chỗ cái cây to được không? Mẹ em đang đợi em ở đó."
Mẹ ơi, nói xong mà tôi nổi hết da gà!
Mẹ là giả.
Tuổi là giả.
Lý do cũng là bịa nốt.
Anh ấy khẽ cười: "Được, bé ngoan quá, không khóc không quậy gì cả."
Giọng anh ấy trầm ấm, dễ nghe vô cùng.
Anh ấy còn xoa đầu tôi, khiến tóc tôi biến thành tổ quạ ngay lập tức.
Nhịn, tôi phải nhịn!!!
Anh ấy bế tôi băng qua đường một cách điềm tĩnh.
Đây chính là góc nhìn của người cao 1m90 sao?
Tôi khóc luôn trong lòng!
Tôi có thể nhìn rõ từng chỗ tóc thưa của mấy ông cao to đi đường kìa!
Huhu, tại sao thế giới này lại để tôi nhỏ bé thế này?
Cuối cùng, tôi đỏ mặt trèo xuống khỏi người anh ấy.
Anh ấy còn định giúp tôi cầm balo, nhưng tôi kiên quyết từ chối.
Anh ấy cười: "Bé con này có tinh thần tự lập ghê ha?"
Tôi: ……
Tôi không ngờ anh ấy lại có trách nhiệm đến mức đứng bên cạnh tôi đợi mẹ tôi đến.
Nhưng tôi bịa ra mà!
Đợi nữa là tôi tự đào lỗ chôn mình luôn á!!!
Thế là tôi đành bịa thêm:
"Anh ơi, anh nhìn kìa! Có UFO đang hạ cánh! Mau đi điều phối giao thông đi!"
3.
Nhân lúc anh ấy quay đầu ngơ ngác, tôi một chân đau, một chân khỏe, nhảy lò cò như bay vào góc khuất.
Về đến ký túc xá, tôi ngã nhào lên giường, gào lên điên cuồng, đấm giường thùm thụp.
Bạn cùng phòng bước lại, xoa xoa đầu tôi: "Mạt Mạt, cậu sao thế?"
Tôi kể lại toàn bộ tình huống lúng túng vừa rồi.
Kết quả, đám bạn mất nết không những không an ủi tôi, mà còn cười đến gập cả người!
Bọn họ còn châm chọc:
"HAHAHAHAHA, đây là bé ‘all right’ nhà ai thế?"
"Là ‘all right’ của nhà cậu sao?"
Cái quỷ gì mà bé ‘all right’ hả trời!
"HAHAHAHA, dễ thương chết mất!"
Tôi: ……
Sớm biết vậy đã không kể rồi!
Giờ thì thêm một chuyện cười để bị cà khịa cả đời.
Thôi bỏ đi, đi tắm cho quên đời!
Lúc này, mắt Cố Kiều sáng rực lên: "Gì cơ? Anh cảnh sát cao 1m90? Còn bế vào lòng? Sao tớ không gặp may thế này chứ?"
Cô ấy mơ màng lẩm bẩm: "Hay là mình cũng tìm cách làm chân bị thương, để được anh cảnh sát đẹp trai bế qua đường nhỉ?"
Tôi: "Đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa!!!"
Từ năm nhất đại học, Cố Kiều luôn ao ước có một tình yêu ngọt ngào.
Nhưng khổ nỗi, cô ấy cao tận 1m82.
Mấy anh chàng cao hơn Cố Kiều thì đã có bồ hoặc có bạn trai cả rồi.
Mấy anh thấp hơn, Cố Kiều bảo trông như đang nuôi một cậu con trai phiền phức, có chó cũng không yêu nổi.
Thế nên, đến năm hai rồi mà vẫn ế bền vững.
Khóc mất, Cố Kiều ơi, hay là cậu sang bớt 10cm chiều cao cho tớ đi?
Tớ không đùa đâu!!!
Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy nói chơi, nhưng hóa ra, cô gái mê trai này lại nghiêm túc thật…!!!
4.
Hôm nay, tôi ngủ trưa quá giờ, giật mình dậy liền xách cặp lao như bay về phía lớp học.
Tôi tự rước khổ vào thân, chọn đúng một môn tự chọn siêu khó.
Thầy giáo thì đúng là ác ma, biệt danh "Lò Thiêu".
- Nghỉ một buổi? Rớt môn.
- Đi trễ ba lần? Rớt môn.
- Điểm bài thi không đạt? Rớt môn.
Chủ trương của thầy là: "Không một ai có thể sống sót!"
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, còn một phút nữa, chắc chắn tôi vẫn kịp!
Thế mà vừa chạy tới hành lang, tôi đâm sầm vào lồng ngực của ai đó.
Cứng quá!
Đâm một phát làm tôi choáng váng mặt mày.
May mà người bị tôi đâm vào còn có lương tâm, kéo tôi một cái, nếu không tôi chắc chắn ngã sõng soài.
"Bé UFO?"
Nghe cái tên kỳ quặc này, tôi lập tức cảm thấy điềm chẳng lành.
Vừa ngẩng đầu lên, thì đúng là anh cảnh sát bế tôi qua đường hôm trước.
Anh ấy còn cúi xuống nhìn tôi, thấy trán tôi đỏ lên, bèn xoa xoa nhẹ.
Gì đây???
Tôi với anh ấy rốt cuộc có thù oán gì, sao lại gặp nhau nữa rồi???
Lúc này, chuông vào lớp vang lên.
Tôi trơ mắt nhìn thầy giáo bước vào lớp.
Tôi và anh ấy nhìn nhau, hy vọng tan vỡ thành mây khói.
Xong rồi.
Học bù? Vô ích!
Thôi diệt vong luôn đi cho xong!
"Mẹ ơi!"
A a a a a a a!!!
Tôi giậm chân đấm ngực tại chỗ, tức không chịu nổi.
Đây là lần thứ ba tôi đi trễ, hay là thôi, cho tôi một nhát đi…
Lúc này, mắt anh ấy sáng lên:
"Ý em là… thầy Địch là mẹ em, em đến học là để ở bên mẹ sao?"
Tôi: ???!
"Nể tình anh từng giúp em, có thể xin thầy đừng đánh rớt anh không? Đây là lần thứ ba anh đi trễ rồi. Nếu được, anh mua kẹo cho em nhé?"
Tôi: …
Cái này hoang đường đến mức không thể hoang đường hơn được nữa!
Tôi nghiến răng gằn từng chữ:
"Mẹ anh thì có!"
Anh ấy chớp mắt: "Không phải mẹ anh đâu, mẹ anh tên Lâm Ngọc Thanh mà."
Tôi: …
Thật sự là đàn gảy tai trâu!
Tôi tức đến mức rút thẻ sinh viên trong túi, dán thẳng vào trán anh ấy.
"Nhìn cho kỹ! Tôi là sinh viên năm hai khoa Quản trị Kinh doanh! Nếu còn dám coi tôi là học sinh tiểu học nữa, tôi lái xe đâm anh liền đấy!"
Anh ấy cúi đầu nhìn thẻ sinh viên, trông có vẻ sững sờ.
Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy nữ sinh đại học nào nhìn như học sinh tiểu học à?!
"Sao trước đó em không nói rõ? Em cố ý à?"
Đến lượt tôi cứng họng.
Lý do quá mất mặt, tôi ngại không muốn nói.
Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này… Chính là đặt ra một vấn đề khác!
"Tôi còn chưa hỏi anh, sao không lo chỉ huy giao thông mà lại chạy đến đây?"
Anh ấy thản nhiên đáp:
"Anh đâu phải cảnh sát giao thông thật. Hôm đó chỉ là đứng trực để lấy bằng lái, tiện thể điều phối giao thông chút thôi."
Nói cách khác…
Cả hai chúng tôi đều có một thân phận chung, đó là những sinh viên đen đủi bị điểm danh vì đi trễ.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰