BẠN GÁI LÉN ĐI LÀM MÓNG, TÔI LIỀN CHIA TAY
Chương 8
17.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra.
Tôi bị gài bẫy — một cú “mỹ nhân kế” tinh vi.
Một cái bẫy quá hoàn hảo.
Mà tôi — lao vào như một thằng ngu.
Tôi nhớ lại câu nói cuối cùng Chu Đồng nói với tôi trước khi rời đi: “Tránh xa Lâm An Quốc ra.”
Lẽ ra tôi phải nhận ra sớm hơn.
Quá nhiều sơ hở, quá nhiều dấu hiệu.
Cô ấy đã cảnh báo tôi không chỉ một lần.
Vậy mà tôi lại nhỏ nhen, cho rằng Chu Đồng ghen với bạn gái của Lâm An Quốc.
Nhưng thực ra… Lâm An Quốc hoàn toàn không có bạn gái, tất cả là hắn bịa ra để lừa tôi.
Hắn cũng không làm việc trong bệnh viện tử tế nào cả, nơi hắn thực sự làm chỉ là một phòng khám chui.
“Tụi bây nghĩ hay nhỉ, tao sẽ báo công an.”
Bọn chúng liền đưa ra đoạn video hôm xảy ra chuyện.
Trong video, tôi trông như một con heo rừng đói khát, lao vào như chưa từng thấy phụ nữ bao giờ…
Chưa hết.
Chúng còn có địa chỉ quê nhà tôi, số điện thoại bố mẹ tôi, thông tin trường tôi từng học, địa chỉ công ty tôi đang làm…
Nếu tôi báo công an, thì cái danh dự họ Trương nhà tôi sẽ bị bôi tro trát trấu mất.
Mà cho dù có kiện, tôi cũng chưa chắc thắng nổi.
Chúng có nhân chứng, vật chứng, và tôi thì đúng là đã ngủ với Trần Tiểu Yên.
“Tôi xin mấy anh đấy, tôi thật sự không có 100.000 đâu…”
“Mày 30 tuổi rồi mà nói không có nổi 100.000 tệ?”
Tôi bật khóc: “Thật sự không có mà…”
Chúng kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của tôi.
Tên cầm đầu lại nói:
“Không phải mày có bạn gái sống ở chung cư Tinh Nguyệt sao?
Người ở đó ai cũng có tiền, mày đi vay cô ta đi.”
“Đúng đấy, Chu Đồng chắc chắn sẽ không bỏ mặc mày đâu.”
Nghĩ vậy, tôi lập tức mượn điện thoại của bọn chúng gọi cho Chu Đồng.
Cô ấy cuối cùng cũng nghe máy.
Tôi cố gắng kiềm nước mắt:
“Tiểu Đồng, là anh đây, Tự Cường.
Bên anh đang có chút chuyện… anh cần tiền gấp.
Em có thể cho anh mượn 80.000 trước được không?
Vài hôm nữa anh sẽ trả lại em.”
Bên kia im lặng một lúc, rồi đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ:
“Trương Tự Cường, anh đáng đời.”
Tôi sững người.
“Ý em là gì? Anh đáng đời? Lẽ nào… em biết hết rồi?”
Chu Đồng cười nhẹ:
“Anh đang nói gì thế, em nghe không hiểu.
Nhưng hôm đó… em thấy camera gắn trên người cô gái đó.
Em đã định cảnh báo anh. Nhưng anh lại bảo em cút.”
“Em đã do dự rất lâu, thậm chí còn nghĩ rằng:
Chắc anh sẽ không làm mấy chuyện đó đâu — dù sao mới gặp nhau mà.
Nhưng kết quả thì sao? Hừm… anh thật sự bẩn thỉu đến mức em không ngờ tới.”
“Trương Tự Cường, lần này là anh tự làm tự chịu.
Anh nên trả giá vì những gì anh đã làm.”
“Làm ơn, đừng bao giờ làm phiền em nữa.
Từ giờ trở đi, đường ai nấy đi.”
…
Tôi sụp đổ.
Tại sao lại là tôi tự làm tự chịu?
Mọi chuyện bắt đầu… chẳng phải đều do cô ấy sao?
“Cũng là do em ép tôi thôi!
Nếu không phải em lén đi làm móng, sao mọi chuyện lại xảy ra thế này?”
“Rõ ràng… tất cả những chuyện này đều không đáng để xảy ra, rõ ràng chúng ta vẫn đang rất tốt cơ mà.”
“Tôi không tin là chỉ một tuần ngắn ngủi, mà em đã hết yêu tôi.”
“Tôi thừa nhận là tôi ngủ với cô gái đó…
Nhưng em cũng từng sống chung với vài người bạn trai cũ rồi còn gì?
Vậy coi như chúng ta huề nhau.”
“Không cho tôi mượn 80.000 thì 70.000, 60.000 cũng được mà?”
“Cạch.”
Một tiếng.
Điện thoại bị dập máy.
Trái tim tôi… cũng lạnh tanh theo.
Cuối cùng, tôi phải vay nóng 80.000 tệ từ “anh trai” của Trần Tiểu Yên.
Hai tháng sau,80.000 đã thành 150.000.
Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, hoang mang.
Cuộc đời tôi, sao đột nhiên lại thành ra thế này?
18.
Lúc năm tuổi, tôi đã thuộc làu làu các điển tích.
Khi lũ con gái còn chơi nhảy dây ngoài sân,tôi đã có thể đọc vanh vách chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa, Khoa Phụ đuổi mặt trời, Hậu Nghệ bắn mặt trời.
Lên tám, tôi đã xem hiểu phim điện ảnh.
Khi bọn con gái còn mê MLP (My Little Pony),tôi đã xem “Bố già” đến bảy lần.
Từ nhỏ, tôi được dạy rằng…
Phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời,vậy thì đàn ông — chính là cả bầu trời đó.
Theo thời gian, tôi dần hình thành một suy nghĩ:
Phụ nữ chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Họ giống như loài dây leo, sống dựa vào đàn ông mà vươn lên.
Giống như con sứa — không có não.
Gặp chuyện là chỉ biết khóc.
Dù là với bạn gái cũ, với Chu Đồng, hay với bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh, tôi đều nghĩ như vậy.
Tôi chưa từng nhìn thấy điểm sáng nào ở họ.
Tôi chỉ biết coi thường, vật hóa, và hạ thấp họ.
Tôi luôn tự cho mình là cao quý hơn họ.
Cho dù chẳng làm nên tích sự gì, tôi vẫn tự tin cho rằng mình là “người được chọn”.
Nghèo ư? Chỉ là nhất thời.
Giới tính nam — mới là vũ khí cả đời.
Tôi đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu:
Nguồn gốc sự tự tin mù quáng trong tôi đến từ đâu.
Nó đến từ gien di truyền.
Từ cái nhiễm sắc thể Y thừa ra kia.
Đó là niềm kiêu hãnh cuối cùng khắc sâu trong xương tủy tôi.
19.
Khi khoản vay nặng lãi lên đến 1,2 triệu,tôi cắt đứt liên lạc với gia đình.
Việc làm cũng mất.
Cuối cùng, tôi liên lạc lại với Lâm An Quốc.
Hắn nói hắn cũng bị lừa.
Trần Tiểu Yên chỉ là một “mỹ nhân kế lừa tình” chuyên nghiệp.
Nhưng hắn có một đường dây làm ăn mới.
Làm một năm là đủ trả hết nợ.
Rất nhanh, hắn gửi tôi vé máy bay.
Điểm đến: quốc gia M, Đông Nam Á.
Trước khi đi, tôi mở livestream của Chu Đồng một lần cuối.
Một năm trước, cô ấy bảo chỉ có hơn mười mấy nghìn người theo dõi.
Một năm sau, con số đã vượt hai triệu.
Tôi không biết một video quảng cáo giờ cô ấy kiếm được bao nhiêu.
Nhưng tôi biết chắc một điều: tôi không bao giờ đuổi kịp nữa rồi.
Cô ấy vẫn đăng tải cuộc sống thường ngày của mình.
Ẩm thực, nấu nướng, cắm hoa, phối đồ…
Nhưng điều khiến tôi đau nhất là —mọi thứ cô ấy làm, không còn để làm hài lòng ai khác, mà là để bản thân vui vẻ.
Thì ra, rời xa tôi, cô ấy vẫn có thể sống thản nhiên và rực rỡ đến vậy.
Khi cô ấy xóa đi video cuối cùng có liên quan đến tôi.
Tôi cũng bước lên máy bay sang quốc gia M.
Nơi đó nóng nực, ẩm thấp, gió biển lúc nào cũng nồng nặc mùi tanh.
Từ đó trở đi…
Cuộc đời tôi không còn xuất hiện người con gái như vậy nữa.
Người luôn nhìn tôi đầy dịu dàng.
Người nói chuyện bằng giọng ngọt ngào.
Người từng nói:
“Chào anh, Trương Tự Cường. Sao tên anh lại là ‘Tự Cường’ nhỉ?”
Giờ nghĩ lại, tôi thật sự đúng là một thằng đàn ông nhận lại toàn hậu quả.
“Cuộc sống là để hai người cùng chống đỡ, chứ không phải để một người gồng gánh tất cả.”
“Đi theo chị, em không phải lo chuyện ăn uống nữa đâu.”
“Sau này chị kiếm tiền nuôi em nha, Trương Tiểu Cường!”
Hai hôm trước, Lâm An Quốc định trốn trại, bị bắt nhốt vào hầm nước.
Hai chân cũng bị đánh gãy.
Trước khi đi, hắn hỏi tôi:
“Cường ca, anh hối hận nhất chuyện gì trong đời?”
Tôi đáp:
“Chuyện tôi hối hận nhất, là cái hôm vì bộ móng tay 299 tệ mà cãi nhau với Chu Đồng.”
Nếu cho tôi quay lại ngày hôm đó, tôi sẽ ôm lấy cô ấy và nói:
“Bà xã à, bộ móng tay của em đẹp thật đấy!
Thích làm bao nhiêu cũng được, lần sau tụi mình đi làm cái 699 luôn!”
Than ôi, than ôi…
Trong ký ức dồn dập ùa về, những cơn đau trên người tôi cũng như biến mất.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
Chu Đồng.
Kiếp này… kiếp sau…
Chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
Công việc bán thời gian (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
hiện đại,
vả mặt,
tâm lý,
Linh dị,
TRINH THÁM,
1.
Tôi hoảng quá mà dụi mắt lia lịa, nhưng người đàn ông kia vẫn lơ lửng giữa không trung. Đây không phải ảo giác.
Lúc này, ông ta lại lên tiếng: “Tống Uyển Đình, giới tính nữ. Hiện hai mươi ba tuổi, là cô đúng không?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Hồi chiều cô có đăng ký làm cộng tác viên cho địa phủ, giờ ký hợp đồng vào làm đi.” Người ở trên không từ từ hạ xuống và đi tới đối diện tôi.
Địa phủ? Vào làm?
Tôi đập mạnh một cái vào đùi, bỗng dưng nhớ ra đoạn tin tuyển dụng vừa lướt thấy hồi chiều.
[Thông báo tuyển nhân viên địa phủ.
Yêu cầu: tuổi từ 20–30, cơ thể không hình xăm và không mắc bệnh nghiêm trọng.
Đãi ngộ: được đóng đủ bảo hiểm và không cần lên công ty, lương cơ bản mười nghìn. Có thưởng cuối năm hậu hĩnh.
Lưu ý: Vì công việc linh động nên có thể sẽ gọi đi làm bất kỳ lúc nào.]
Lúc đó thấy vui vui nên tôi mới để lại một bình luận bâng quơ. Tưởng ai đó đăng đùa trên mạng, nào ngờ người ta tuyển thật.
Tôi nghẹn họng, dè dặt lên tiếng: “À… nếu tôi nói là tôi chỉ đùa thôi thì… ngài thấy sao ạ…?”
“Đùa à?” Giọng của người đối diện bỗng cao vút, lưỡi đ.a.o to bản trong tay ông ta phản chiếu ánh đèn lóe lên tia sáng rợn người: “Cô có biết tội đùa giỡn nhân viên địa phủ sẽ có kết cục thế nào không?”
Tôi sắp khóc đến nơi rồi… Thật sự là tôi không biết.
Và cũng chẳng muốn biết…
2.
Xin chào mọi người, tôi tên là Tống Uyển Đình. Hiện tại tôi đang giữ một chức vụ rất ‘vinh quang’ dưới địa phủ đó là: Nhân viên chuyên thuyết phục cô hồn dã quỷ đi đầu thai chuyển kiếp.
Chắc hẳn mọi người sẽ thắc mắc rằng tại sao lại là ‘thuyết phục’, chứ không phải ‘bắt về’ đúng không?
Về chuyện này, tôi cũng từng nghiêm túc hỏi cấp trên của mình là Hắc lão đại.
Hắc lão đại nghiến răng ken két giải thích, giờ địa phủ đang cải tổ và chuyển sang mô hình tính điểm đánh giá.
Trước kia thấy cô hồn dã quỷ nào không chịu đi đầu thai thì cứ thế đập ngất rồi lôi về là xong. Còn bây giờ đừng nói đến đập ngất, chỉ cần lỡ lời nặng tiếng một chút thôi cũng có thể bị trừ điểm thẳng tay.
Nếu điểm tổng kết cuối năm thấp hơn mức tiêu chuẩn. Không chỉ bị nêu tên phê bình giữa toàn cõi âm, mà còn bị cắt lương và rút biên chế… Tống xuống tầng thứ mười tám của địa ngục để làm chân đốt lò!
“Thời buổi này cái gì cũng tăng, chỉ có lương là không. Không tăng thì thôi, việc thì ngày càng nhiều!” Hắc lão đại càng nói càng tức, đến mức khí lạnh xung quanh tôi cũng tụt xuống mấy độ.
Tôi run lập cập xoa xoa cánh tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vậy... sao lại thành ra thế này ạ?”
Câu hỏi vừa thốt ra, sắc mặt vốn đã đen của ông ta lại càng đen hơn:
“Còn không phải tại đám người các cô? Mở miệng ra là ‘áp lực quá, không muốn sống nữa’, rồi chec cái rụp!”
“Đến khi chec rồi mới phát hiện kiếp sau không ai chịu sinh con, nên việc đầu thai chỉ có thể làm súc sinh. Thế là chẳng ai chịu đi nữa mà cứ lởn vởn khắp nơi, chẳng ai quản nên thích làm gì thì làm!”
Thì ra là vậy…
Cuối cùng Hắc lão đại vỗ vai tôi, giọng đầy sâu xa mà kết luận: “Thời buổi này, chỗ nào cũng khó sống cả!”
Tôi cười khan một tiếng, gật đầu đồng tình.
Ông ta lại nói thêm một câu khiến tôi muốn khóc không ra nước mắt: “Yên tâm đi, cô muốn chec cũng không được đâu. Hai ta ký hợp đồng rồi, chưa có sự đồng ý của tôi thì cô không chec nổi đâu.”
Tôi: …
3.
Sau khi được Hắc lão đại phổ biến sơ qua nội dung công việc, tôi chính thức bắt đầu sự nghiệp ‘làm thêm’ của mình.
Đúng mười giờ tối, tôi đốt nén hương mà Hắc lão đại đưa rồi cẩn thận đặt vào trong két sắt. Hắn ta đã dặn đi dặn lại rằng, phải để hương ở nơi không ai chạm vào được… Vì nếu có ai dập tắt nó, thì thời gian dương thọ của tôi sẽ bắt đầu bị hao hụt.
Két sắt chắc là nơi an toàn nhất rồi.
Xong xuôi mọi thứ, tôi nằm ngửa trên giường và yên tĩnh nhắm mắt. Một luồng ánh sáng trắng lướt qua, trước mắt tôi lập tức chuyển cảnh như tua nhanh trên phim.
Chỉ vài giây sau, hai chữ [Địa phủ] hiện rõ rành rành trước mắt.
Cổng lớn đặt năm máy quét vân tay để chấm công, mỗi máy đều có cả chục người xếp hàng đợi. Tôi bỗng nhớ lại lời Hắc lão đại từng than, thời buổi này đâu đâu cũng khó sống.
Sau khi chấm công thành công, tôi nhận công cụ và tài liệu rồi vượt cầu Nại Hà trở lại nhân gian.
Ca làm bắt đầu từ 10 giờ tối đến 6 giờ sáng, nội dung công việc là thuyết phục các cô hồn dã quỷ sớm đi đầu thai làm… súc sinh.
Nghe là biết không dễ làm.
Nhưng Hắc lão đại bảo, tôi chỉ cần thuyết phục đối phương uống hết chén canh của Mạnh Bà. Còn sau đó vào địa phủ sẽ có nhân viên chuyên trách tiếp nhận.
Nửa đêm tĩnh lặng, vạn nhà sáng đèn.
Lúc mọi người còn đang ôm điện thoại ngắm trai đẹp, tôi thì lom khom đi tìm đối tượng thuyết phục đầu tiên.
Nghe nói đây là một trong những linh hồn khó xử lý nhất khu vực này, năm đó vì áp lực học hành quá lớn mà cô ấy chọn cách nhảy lầu tự tử. Dù chec rồi vẫn không chịu đầu thai, còn thường xuyên quấy nhiễu người khác.
Mỗi lần có người đến thuyết phục, là khu vực này lại bị đồn có ma ám.
Thế nên sau khi họp bàn xong, địa phủ quyết định cử ‘người sống’ như tôi đi thay với hy vọng sẽ dễ nói chuyện hơn.
Trước khi tới, tôi đã nghiên cứu kỹ sở thích của cô bé khi còn sống đó là thích ăn gà rán, đọc truyện tranh, theo đuổi thần tượng.
Lúc này, thiết bị cảm ứng ở cổ tay tôi bỗng kêu lên inh ỏi, tôi vội vàng lôi tất cả đồ trong ngực ra ném xuống đất: “Chính là chỗ này!”
Hắc lão đại từng nói, tín hiệu càng mạnh thì chứng tỏ quỷ hồn ở càng gần.
Tôi vừa đốt lễ vật, vừa khẽ gọi tên cô bé: “Ngô Thiến Thiến, Ngô Thiến Thiến…”
Một cơn gió lạnh bỗng thổi qua, cuốn mấy tờ giấy dưới đất xoay vòng giữa không trung. Thấy cảnh đó, tôi bất giác rùng mình một cái.
Khi ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh, tay cầm đùi gà gặm dở đứng sừng sững trước mặt mình.
Cô ấy mở lời trước, giọng hơi nghi hoặc: “Chị là người sống… đi thuyết phục à?”
Tôi lập tức nhét truyện tranh và poster mới nhất của thần tượng cô ấy vào đống lửa, cười nịnh nọt: “Phải phải, tôi mới nhận việc hôm qua thôi. Mấy thứ này đều là mẹ em bảo em thích nhất đấy.”
Vừa nghe nhắc đến mẹ, vẻ mặt Ngô Thiến Thiến mềm lại đôi chút: “Mẹ em… vẫn khỏe chứ?”
Tôi vừa gẩy đống lửa vừa đáp:
“Ổn cả, ổn cả. Chỉ là… rất nhớ em thôi.”
“Thật ra mẹ em ngày nào cũng đốt mấy món em thích ăn, nhưng vì em cứ lang thang ở ngoài này nên không nhận được.”
Thấy cô bé im lặng, tôi tiếp lời:
“Em không chịu vào địa phủ là vì luyến tiếc mẹ đúng không? Chị hiểu điều đó, nhưng cứ thế này mãi thì em sẽ chẳng thể tiếp xúc với mẹ đâu.”
“Nếu tạm thời chưa muốn đầu thai, em có thể xin việc trong địa phủ. Mẹ em gửi đồ hay thư từ gì thì em đều sẽ nhận được, còn có bốn lần mỗi tháng được vào mộng gặp mẹ đấy.”
“Không phải vậy!” Ngô Thiến Thiến nghẹn ngào nói.
4.
Tim tôi khẽ thót một nhịp, có lẽ… tôi đã đoán đúng.
Bố mẹ Ngô Thiến Thiến ly hôn từ khi cô bé còn rất nhỏ. Từ đó đến lớn cô sống cùng mẹ, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau.
Lúc đọc hồ sơ tôi từng nghĩ, lý do cô bé mãi không chịu rời đi là vì lưu luyến mẹ. Nhưng đồng thời lại cảm thấy mâu thuẫn, nếu đã không nỡ rời mẹ thì sao lại t.ự s.á.t?
Mãi cho đến khi Hắc lão đại nói với tôi rằng, cô hồn dã quỷ có thể đi bất cứ đâu… duy chỉ không thể đến gần người thân.
Kể từ lúc đó tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu có khi nào… cô ấy căn bản không phải t.ự s.á.t?
Tôi dò xét mở lời: “Em… không phải t.ự s.á.t à?”
Ánh mắt u ám của cô bé bỗng vụt sáng, theo phản xạ siết chặt lấy tay tôi: “Chị biết gì đó đúng không? Chị nhìn thấy gì rồi? Mau nói đi!”
Tôi có chút lúng túng trả lời: “Chị chỉ đoán thôi…”
Ánh sáng trong mắt cô ấy lập tức vụt tắt, Ngô Thiến Thiến cúi đầu buồn bã nói: “Em cứ tưởng tìm được nhân chứng rồi…”
Nói xong nước mắt cô bé lã chã lăn xuống gương mặt trắng bệch.
Tôi từng xem ảnh cô lúc còn sống. Đó là một thiếu nữ tuổi xuân, tươi tắn như nụ hoa vừa hé nở… Cô bé có nụ cười rạng rỡ và má lúm sâu rõ đến mức khiến người ta không thể không ngoái lại nhìn.
So với dáng vẻ bây giờ… thật sự là một trời một vực.
Tôi hạ giọng hỏi: “Vậy em có biết ai đã giec em không?”
Cô bé lắc đầu:
“Không biết, em vẫn chưa chịu đi là vì muốn tìm ra kẻ đã giec mình!”
“Nhưng ba năm rồi… Em vẫn chẳng có chút manh mối nào cả.”
Cô bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm và đầy quyết liệt:
“Nhiệm vụ của chị là thuyết phục em đi đầu thai, đúng không?... Vậy thì chỉ cần chị giúp em tìm ra hung thủ, em sẽ theo chị xuống địa phủ. Thế nào?”
5.
Cuối cùng, tối qua tôi vẫn đồng ý giúp Ngô Thiến Thiến.
Dù Hắc lão đại đã nói, kể cả tôi không thể thuyết phục được cô ấy cũng không sao. Nhưng nghĩ đến những gì cô bé đã trải qua, tôi vẫn không nỡ làm ngơ.
Chỉ có điều… điều tra hung thủ thế nào mới thật sự làm khó tôi.
“Sau khi chec, ký ức lúc còn sống của em mờ dần và giờ chẳng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhưng em chắc chắn mình không phải t.ự s.á.t.” Ngô Thiến Thiến nói.
Cô bé chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng còn sót lại là bản thân đang ngồi ở rìa sân thượng, ngắm nhìn bầu trời đêm của thành phố. Ngay lúc ấy, có ai đó đã nhẹ nhàng đẩy một cái.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰