Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

An Mộng

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Thẩm Yến Chiêu chưa từng thấy, có bao nhiêu lần tôi ngã gục xuống đất, đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, sợ hãi mà vừa khóc vừa gọi điện, cầu xin bác sĩ cứu lấy tôi.  

Anh bế tôi đặt lên giường bệnh, cúi người xuống, và một giọt nước mắt rơi trên mặt tôi.  

Anh quay lưng lại, mỉa mai tôi: “Đúng vậy, An Mộng, em thật giỏi, muốn đá tôi thì đá, muốn đuổi tôi thì đuổi.”  

“Tôi biết, em không cần tôi, không cần thì không cần.”  

Rồi rất lâu sau, anh nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng tôi cần em.”  

Tôi không nói gì, chỉ nhắm mắt, giả vờ mình đã ngủ rồi.  

Thẩm Yến Chiêu vẫn chưa biết, năm đó vì sao tôi lại chia tay với anh.  

Khi anh thành công vang dội, trở về tìm tôi và nói muốn cưới tôi về nhà, tôi đã nợ anh một lời giải thích.  

Tôi từng dự định sẽ kể cho anh mọi chuyện.  

Tôi muốn nói với anh, những lời khó nghe lúc chia tay chỉ là dối gạt anh.  

Anh rất tốt, anh xứng đáng có được một cô gái tốt nhất trên thế gian, họ sẽ có gia đình hạnh phúc, những đứa con khỏe mạnh, không phải chịu đựng sự nghèo khó, cũng không phải đối mặt với bệnh tật.  



Tôi đã lặp đi lặp lại những lời này vô số lần, hy vọng có thể mỉm cười mà nói với Thẩm Yến Chiêu rằng, sau này anh hãy sống thật hạnh phúc.  

Không ai biết, tôi đã bao nhiêu lần khóc trong đêm đen.  

Tôi tiếc nuối, tại sao cô gái có thể ở bên anh một đời lại không phải là tôi.  

Ngày tôi chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với Thẩm Yến Chiêu, anh đang bàn chuyện làm ăn ở câu lạc bộ, có vẻ không tiện để nói chuyện.  

Nghe giọng anh có chút say, tôi lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm anh.  

Gọi cho anh nhưng anh không nghe máy, khi đến nơi, tôi chỉ có thể tìm từng phòng một.  

Đến lúc tôi nhìn qua lớp kính trên cửa và tìm thấy anh, chỉ thấy anh đang ôm một người phụ nữ, hôn nhau đắm đuối.  

Tôi đẩy cửa bước vào, anh quay lại nhìn tôi, chẳng hề tỏ ra bối rối.  

Tôi cố nén nước mắt, hỏi anh: “Thẩm Yến Chiêu, anh đang đùa giỡn tôi?”  

Anh đẩy người phụ nữ kia ra, tiến lại gần tôi với hơi thở nồng nặc mùi rượu, ép tôi vào góc tường.  

Anh đưa tay lau nước mắt của tôi, cười mà dỗ dành: “Vốn định đùa giỡn một chút, nhưng hôm đó đến nhà em, thấy em sống thảm hại đến vậy, lại thấy mềm lòng.”  



“An Mộng, hay là tôi thật sự cưới em về nhà nhé?”  

“Chỉ là tôi không còn yêu em nữa, nên em phải ngoan ngoãn một chút, không được khóc, không được gây sự. Người tình của tôi nhiều lắm, nếu em cứ ghen tuông, tôi sẽ phiền đấy…”  

Nghe anh nói không còn yêu tôi nữa, nước mắt tôi rơi xuống.  

Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Thẩm Yến Chiêu, tôi đến tìm anh, chỉ để nói rằng tôi không định lấy anh.”  

“Năm đó chia tay, là vì mẹ tôi…”  

Chưa kịp nói xong, anh đột ngột bóp cằm tôi, giận dữ chửi: “Đừng có mà lôi mẹ em vào đây.”  

“Em đừng đẩy hết trách nhiệm lên bà ta, mẹ con em đều tham tiền, chẳng ai tốt đẹp gì hơn ai.”  

Anh mang theo hơi rượu đe dọa tôi: “An Mộng, tôi nói sẽ cưới em, không phải là đang thương lượng, em tốt nhất nên cảm kích mà chấp nhận.”  

Anh nói anh không muốn nghe tôi giải thích.  

Trước đây tôi đã khiến anh đau khổ bao nhiêu, anh sẽ khiến tôi đau đớn bấy nhiêu, như vậy mới là công bằng.  

Nhìn gương mặt anh, tôi bỗng cảm thấy thật xa lạ.  



Có lẽ, tình cảm của tôi và mẹ dành cho anh trước đây, thực sự chỉ là tự nguyện một phía.  

Có lẽ năm đó, tôi nên giữ chặt anh bên mình, để anh bận lòng, để anh bị cuộc sống nghèo khó kéo lùi.  

Trước đây tôi thật ngu ngốc, đến mức chính tôi cũng thấy mình đáng thương.  

Anh nói tiếp: “Nghe nói, Lâm Triều Triều từng làm phục vụ trong câu lạc bộ phải không?”  

“Cô ta thật may mắn, vẫn có thể tìm được một bạn trai tốt.”  

“Em nói xem, nếu anh ta biết Lâm Triều Triều từng là phục vụ, liệu có còn cần cô ấy không?”  

Tôi tức giận đến toàn thân run lên, giơ tay tát mạnh vào mặt Thẩm Yến Chiêu, mắng anh là đồ khốn!  

Anh cười, dùng tay bóp chặt cằm tôi, nói: “An Mộng, để trả thù em, tôi còn có thể làm nhiều chuyện khốn nạn hơn.”  

“Nếu không tin, em có thể thử xem.”  

Thẩm Yến Chiêu tàn nhẫn, tôi không dám thử, sợ rằng sẽ hủy hoại cuộc sống tốt đẹp mà Triều Triều khó khăn lắm mới có được.  

Chỉ có thể tự an ủi mình, dù sao cũng là một mạng sống thừa, ở đâu cũng chẳng khác gì.  



Cưới thì cưới thôi.  

Màn trả thù này kéo dài rất lâu.  

Lâu đến mức khi Thẩm Yến Chiêu chơi chán rồi, muốn làm lành với tôi, thì tôi đã không còn yêu anh nữa.

Tôi tự làm mình ngã bầm dập, không thể giấu được ánh mắt của Triều Triều.  

Cô ấy tức giận lắm, suốt hai ngày sau đó, bất kể tôi làm gì, cũng đều bị cô ấy mắng.  

Tôi bị mắng đến phát khóc, chui vào chăn hét lên: "Cậu thật là giỏi mắng người, suốt ngày bắt nạt tớ! Nếu giỏi thì đưa tớ đi gặp mẹ tớ, cậu chắc chắn không mắng lại được bà ấy đâu."  

Triều Triều im lặng hồi lâu, sau đó dịu dàng xoa đầu tôi, dỗ dành: “Đợi khi nào cậu khỏe lại, mình sẽ đưa cậu đi gặp mẹ, được không?”  

Tôi biết cô ấy đang dối tôi, cũng biết rằng mình không thể khỏe lại.  

Nhưng không muốn cô ấy lo lắng, nên tôi cười và gật đầu, đáp "Được."  

Tôi bắt đầu cố gắng hơn trong việc phục hồi sức khỏe, uống thuốc, tiêm thuốc khiến cánh tay tôi bầm tím, nhưng cũng không kêu đau nữa.  

Thẩm Yến Chiêu đứng nhìn tôi, nghiến răng rồi đập cửa bỏ đi.  



Trong đêm, tôi nghe thấy anh và Triều Triều cãi nhau.  

“An Mộng muốn đi gặp mẹ cô ấy, cô không hiểu sao? Để cô ấy đi một lần thì có sao đâu?”  

Triều Triều mắng anh: “Tôi thấy anh chỉ mong cô ấy c.h.ế.t sớm thôi! Đồ khốn, anh sợ cô ấy sống lâu quá, làm chậm trễ con đường của cô nhân tình nhỏ kia chứ gì!”  

Tôi lén lau nước mắt, tự trách bản thân, sống đến mức này mà trở thành gánh nặng, khiến Triều Triều khó xử như vậy.  

Tôi không đòi đi thăm mẹ nữa, nhưng tinh thần cũng ngày càng sa sút.  

Tôi bắt đầu ngủ nhiều, thời gian tỉnh táo ít dần đi.  

Tôi nghĩ, đã đến lúc nói lời tạm biệt với Triều Triều.  

Có lẽ đó là ánh sáng cuối cùng trước khi rời xa cuộc sống, trong vài ngày tiếp theo, cơ thể tôi đau đớn hơn, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều.  

Nghe nói tôi phục hồi khá tốt, Chu Kiều Kiều không ngồi yên được nữa.  

Cô ta nhân lúc Thẩm Yến Chiêu không ở đó, đến bệnh viện tìm tôi.  

Vừa thấy cô ta, Triều Triều liền mắng: “Ở đây không chào đón những kẻ rẻ tiền, tốt nhất là biến ngay, nếu không tôi đánh đến mẹ cô cũng không nhận ra cô.”  



Nhưng hôm nay Chu Kiều Kiều lại khác lạ, cô ta đột nhiên quỳ xuống bên giường tôi, khóc lóc cầu xin: “Chị Mộng Mộng, em mang thai con của Thẩm tiên sinh, chị sắp c.h.ế.t rồi, em xin chị làm người tốt một lần, trả lại cha cho con em!”  

Cô ta đã mang thai ba tháng, tôi cũng đã bệnh ba tháng.  

Thì ra, Thẩm Yến Chiêu ngoài miệng nói cần tôi, nhưng quay lưng lại đã ôm ấp người phụ nữ khác, vui chơi trác táng.  

Cũng phải thôi, anh ấy cần gì một người sắp c.h.ế.t. Anh ấy chỉ là, lừa dối tôi thôi.  

May mà tôi không tin.  

Chu Kiều Kiều vừa khóc vừa kéo tay tôi, tôi thật sự không còn sức, suýt nữa bị cô ta kéo xuống giường.  

Triều Triều vội vàng bảo vệ tôi, bị cô ta cào ra mấy vết xước.  

Bất ngờ có người túm lấy tóc Chu Kiều Kiều, kéo mạnh ra xa.  

Thẩm Yến Chiêu nghiến răng, giận đến mức muốn nuốt chửng cô ta, giận dữ mắng: “Tôi đã nói rồi, nếu cô dám đến chọc giận vợ tôi, tôi sẽ giết c.h.ế.t cô!”  

Chu Kiều Kiều biến sắc, định nói gì đó, nhưng Triều Triều đã cầm gối ném thẳng vào mặt cả hai, giận dữ hét lên: “Mang cô ta cút đi cho tôi!”  

Thẩm Yến Chiêu kéo Chu Kiều Kiều đi, anh bảo tôi chờ anh quay lại để nghe anh giải thích.  



Ai thèm chờ anh chứ, tôi hoàn toàn không quan tâm.  

Triều Triều cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Mộng Mộng, không sao chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”  

(Hết Chương 5)


Bình luận

Loading...